Lạc Hàn đang dồn hết tâm trí vẽ một quả táo.
"Nè Lạc Hàn, chín nam sinh khoa thể dục lần trước tôi đề cử với ông, ông đã chọn xong chưa? Có mấy người hỏi tôi vẫn đang hỏi tôi có phải đùa giỡn với bọn họ không kìa?"
Lạc Hàn không đáp lời.
Ánh mắt cậu nhìn qua có hơi trống rỗng, nhưng bút vẽ trong tay không hề dừng lại.
Triệu Minh thử gọi cậu lần thứ hai: "Nè nè nè Lạc Hàn, phát ngốc cái gì đấy?"
Lạc Hàn vẫn không đáp lời cậu ta.
"Không phải chứ, ông rốt cuộc đang vẽ thứ gì mà vẽ đến mất hồn luôn rồi vậy? Để tôi xem xem......" Triệu Minh kéo ghế đến trước mặt cậu, rướn cổ chăm chú nhìn giấy của cậu –"
Hay lắm nhóc con, quả nhiên đã mất hồn rồi, Lạc Hàn vậy mà đang ve cơ bụng tám múi của đàn ông trên quả táo!
"Alo alo alo Lạc Hàn Lạc Hàn! Ông đang làm gì đấy! Ngu người rồi hả? Không đến mức đó chứ không đến mức đó chứ?"
"Á, hả?" Lạc Hàn cuối cùng cũng hồi thần, mới phát hiện ra mình đang vẽ thứ quái quỷ gì trên quả táo!
Vừa rồi trong đầu cậu toàn là......
Kết quả cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi, tay lại không tự chủ mà vẽ ra luôn.
Lạc Hàn lúng túng lấy tẩy xóa hết đi.
"Minh nhi, vừa nãy ông nói gì cơ? Tôi, tôi không nghe rõ."
"Ông, sẽ không phải đang chế ra cách vẽ 'cơ quả táo' gì gì đó chứ?"
"Không phải!" Lạc Hàn yếu ớt giải thích cho hành vi kỳ lạ của bản thân, "Ai da, tôi, tôi chỉ tùy tiện vẽ chơi thôi, ông cứ làm như chưa nhìn thấy gì không được sao?"
"Ồ được được được, chưa nhìn thấy thì chưa nhìn thấy, tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết một mặt cuồng dã này của ông đâu."
Lạc Hàn: "......"
"Tôi hỏi, trong số chín người anh em kia, ông rốt cuộc đã chọn trúng ai?"
"Vẫn, vẫn chưa chọn xong, tôi muốn tiếp tục cân nhắc kỹ lưỡng thêm chút nữa."
"Hửm, sao thế, hay ông chọn được người nào tốt hơn rồi?"
"Hay là......nói sau đi."
Hiện vẫn chưa thể xác định vị kia có chịu làm mẫu cho cậu hay không, lần trước tên kia chỉ gửi cho tấm ảnh cơ bụng, còn về việc rốt cuộc có chịu làm người mẫu cho cậu hay không cũng chưa tỏ rõ thái độ.
Nhưng ít ra không phải hoàn toàn không có hy vọng nhỉ?
*
Tối chủ nhật, Lạc Hàn lần đầu tiên nhận được lời mời liên hoan của cộng đồng trái tim yêu thương.
Bởi vì khoảng cách xa nên sau khi báo danh câu lạc bộ này vào năm thứ hai, xưa nay cậu cũng chưa từng tham gia vào hoạt động gì, chỉ treo lên cái danh, ngay cả bạn học cùng câu lạc bộ cũng chưa thấy qua mấy người.
Dù sao thì tụ tập liên hoan cùng mấy bạn học xa lạ cũng là chuyện khá ngượng ngùng, cậu vốn không muốn đồng ý. Nhưng 303 tối nay ngoại trừ cậu ra ba người còn lại đều không hẹn mà cùng ra ngoài tụ tập rồi, một mình cậu ở ký túc xá luôn cảm thấy rất quạnh quẽ.
Cậu nghĩ ngợi một hồi, đi thì đi thôi, người mắc chứng sợ xã hội nhẹ như cậu đây cũng phải ra ngoài gặp và kết thêm nhiều bạn.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng Mexico nổi tiếng cách khá xa thành phố E.
Bố trí bên trong căn bản không giống nhà hàng, trái lại đâu đâu cũng giống một hộp đêm, Lạc Hàn vừa bước vào liền bị đèn màu hỗn độn chớp lóe đến mắt cũng phát khô tới nơi.
Cậu cầm điện thoại nhìn ngó xung quanh, đi nửa ngày cũng không nhìn thấy gương mặt quen thuộc nào.
Người phụ trách gửi vị trí cho cậu là bàn số 2.
Bàn số 2, bàn số 2......
"Rốt cuộc là chỗ nào thế nào, sao lại nhiều người như vậy, thật nóng......"
Vào lúc này, Tống Thiên Trạch và Bình Tử đang ngồi nói chuyện phiếm ở bàn số 2.
Một bộ phận trong cộng đồng trái tim yêu thương do sinh viên khoa máy tính cùng thành lập, người cùng chuyên ngành quen đến nỗi không thể quen hơn, cũng tự động ngồi tụ lại.
Bình Tử mắt sắc ngay lập tức chộp được nam sinh có nhan sắc xuất chúng nhất trong đám người, liền dùng cùi chỏ huých huých Tống Thiên Trạch, "Ê ê ê, nhìn bên kia xem, nam sinh mặc áo sơ mi sọc caro xanh lục kia có phải Lạc Hàn không? Tao đã từng nhìn thấy ảnh của cậu ta trên confession rồi, hẳn là không nhận nhầm đâu nhỉ?"
"Hả? Cậu ta?" Tống Thiên Trạch nghe tiếng nhìn sang, "Ái chà, trùng hợp ghê, chính là cậu ta đó."
"Đúng không đúng không, hôm nay mới có dịp may được chiêm ngưỡng dung mạo của bạn cùng phòng mày đó. Cái đệt, cậu ấy thật con mẹ nó đẹp, nước miếng của tao cũng sắp chảy xuống tới nơi rồi."
Bình Tử gấp rút lấy điện thoại di động ra, tra tên Lạc Hàn trong nhóm, "Á đù, trùng hợp ghê, cậu ấy cũng là thành viên của bàn chúng ta này, nhưng hình như tìm không thấy thì phải, bằng không mày chào hỏi cậu ấy một cái đi?"
Cùng lúc Bình Tử nói câu này thì Tống Thiên Trạch đã lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Hàn, ánh mắt dừng lại trên người cậu.
Lạc Hàn vừa nhìn cuộc gọi hiển thị: Chó lớn Tống.
Giờ này Tống Thiên Trạch gọi cậu làm gì?
"Alo, gọi tôi chi vậy? Chẳng phải cậu đã ra ngoài tụ tập rồi sao?"
"Hướng 4h, quay đầu."
"Gì cơ......"
Lúc Lạc Hàn quay đầu thì vừa vặn giao thoa ánh mắt với hắn.
Bàn số 2, thứ 6 từ trái sang, tên ngốc mặc quần áo thể thao trắng đen xen kẽ, đầu đội mũ lưỡi trai đang vẫy tay với cậu.
Người này hôm nay vậy mà con đeo khuyên tai sáng lấp lánh bên tai phải.
......Đeo ở đó là giả vờ cho ai xem?
"Cậu, cậu cũng là thành viên của cộng đồng trái tim yêu thương?" Lạc Hàn nhìn chằm chằm hắn một lúc, cau mày hỏi.
"Ừ đấy, có duyên ghê ha búp bê Lạc."
Cách một khoảng cách nói dài không dài nói ngắn không ngắn, Lạc Hàn nhìn hắn hừ nhẹ một tiếng, "Ha, nghiệt duyên."
"Búp bê Lạc ngoan, tới chỗ ba ba nè."
".......Đầu óc Tống Thiên Trạch cậu có phải bệnh nặng lắm rồi không, có bệnh thì mau đến bệnh viên mà trị đi."
Sau đó cậu liền nhìn thấy Tống Thiên Trạch bưng ly rượu trước mặt hắn lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ gợi đòn với cậu, lại còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Tới đây uống với tôi một ly nào. Chừa chỗ cho cậu rồi nè."
Lạc Hàn ném cho hắn một ánh mắt ghét bỏ, đặt điện thoại bên miệng trả lời: "Đến ông nội cậu." Tiếp đó vòng qua hắn, đến một góc khác ngồi xuống.
Từ sau khi quan hệ dịu xuống đến nay, thái độ của Tống Thiên Trạch tuy đã thay đổi tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không bỏ được tật xấu thích trêu ghẹo cậu. Nếu không sao có thể nói chó không đổi được thói quen ăn cứt chứ, Lạc Hàn xem như đã lĩnh hội được rồi.
".......Không thèm đếm xỉa đến tôi luôn hả thằng nhóc thối kia?"
Bình Tử đã bị hắn chọc cười muốn chết, vui sướng vỗ thẳng lên đùi, "Ha ha ha ha ha đại thần của chúng ta cũng có ngày hôm nay ha ha ha ha ha ha......tao nói này người anh em, ngày thường chẳng phải la hét om sòm nói ghét gay này gay nọ sao, gay người ta căn bản không muốn phản ứng với tên trai thẳng thối tha như mày đó có được không, buồn cười chết tao rồi."
Tống Thiên Trạch tức tối một hơi uống cạn đồ uống trong ly.
Vì sao không muốn phản ứng hắn chứ! Thà rằng ngồi chen chúc trong góc khó chịu như thế cũng không muốn ngồi bên cạnh hắn sao?