Thần Y Trở Lại - Ngô Bình

Chương 1486-1490




Chương 1486: Thiên Cốt Yêu Đan

Cốt li này là một con yêu quái khá thông minh trong động Vạn Yêu. Thức ăn của cốt li là độc xà và độc trùng nên nó thường ăn nhiều độc, vì vậy phải tìm dược liệu để giải độc.

Lâu dần, cốt li đã nắm rõ sự phân bố của dược liệu trong động Vạn Yêu.

Anh lấy ra một khúc đuôi yêu rất lớn từ trong động thiên, đoạn bảo: “Ăn trước đi rồi lát nữa đưa ta đi đào thuốc”.

Cốt li cả mừng. Đây là đuôi của Yêu vương đấy. Chỉ được ăn một miếng đã là may mắn lớn của nó rồi!

Sau đó Ngô Bình bắt đầu nâng cao tư chất giúp Đường Băng Vân. Vài canh giờ sau, anh bảo Đường Băng Vân luyện công trong cây nấm. Rồi anh gọi con cốt li kia, bắt đầu đi hái thuốc trong động Vạn Yêu.

Con cốt li này cực kỳ thông thuộc động Vạn Yêu, chọn đường đi rất an toàn, không dễ gặp phải yêu quái mạnh.

Nơi đầu tiên mà nó đưa Ngô Bình đến là một quả núi xương được chất thành từ xương trắng. Núi xương cao mấy trăm mét, chu vi mấy chục dặm.

Nhìn thấy núi xương, Ngô Bình cảm thấy bên dưới nơi này lộ ra một loại yêu dị, khiến ngay cả anh cũng phải e dè.

Cốt li đáp xuống núi xương, dùng móng vuốt cào cào gẩy gẩy. Chẳng bao lâu sau, núi xương liền xuất hiện chỗ hổng, để lộ một khối xương hình tinh thể, dài hơn một mét, to bằng cánh tay.

Con cốt li truyền cho anh một thông tin. Hoá ra lúc bé nó từng đến núi xương này. Có lần tình cờ, nó phát hiện một khối xương rất đặc biệt trong đống xương này. Sau đó, cứ cách vài năm nó lại đến đây một lần, nhận thấy khối xương ấy sinh trưởng qua từng năm.

Nó đoán khối xương này không hề đơn giản, nhưng vẫn luôn giữ kín bí mật, không nói cho các yêu quái khác. Ngô Bình là sinh vật thứ hai biết được bí mật này.

Ngô Bình cũng đáp xuống núi và cầm lấy khối xương ấy. Vào giây phút anh cầm nó lên, núi xương khẽ rung chuyển. Cả anh và cốt li đều vội vã bay lên cao.

Vài giây sau, núi xương sụp đổ, tất cả xương cốt hóa thành tro bụi, mặt đất phủ một lớp bụi xương.

Cốt li sửng sốt. Hoá ra nó luôn muốn lấy khối xương này nhưng mãi mà vẫn không lấy được, bởi vì xương quá nặng, với sức của nó thì không nhấc lên nổi.

Ngô Bình nhìn khối xương trong tay, đoạn bảo: “Thì ra là một con cốt yêu, mà khối xương này không hề tầm thường chút nào. Khí tức của núi xương này đều bị nó hấp thụ cả”.

Dứt lời, anh cất yêu cốt vào: “Đến nơi tiếp theo”.

Thế là nhờ sự dẫn đường của cốt li, Ngô Bình đã tìm thấy rất nhiều dược liệu hữu ích. Hái xong vài trăm cây dược liệu, anh mới trở về căn phòng trong cây nấm.

Đường Băng Vân vẫn đang tu luyện ở đó. Thấy anh đã về, cô ấy cười bảo: “Huyền Bình, chúng ta về sơn động đi. Chắc là đám người sư huynh đang nôn nóng lắm rồi”.

Ngô Bình nói: “Băng Vân, chúng ta hành động một mình cũng được mà? Anh thấy không cần phải đi tìm họ”.

Ấn tượng của Ngô Bình về mấy đệ tử của viện Chu Tước không được tốt. Anh không muốn tiếp xúc nhiều với họ.

Đường Băng Vân bày tỏ: “Vẫn nên quay về đó, dù sao cũng đến đây cùng nhau mà. Lúc vào động Vạn Yêu, sư tôn dặn họ chăm sóc em. Suốt đường đi, đám người đại sư huynh quả thật vẫn luôn bảo vệ em, bằng không em đã bị thương từ lâu rồi”.

Ngô Bình đáp: “Gã ấy bảo vệ em vì có ý đồ với em đấy”.

Đường Băng Vân nói: “Lúc mới đến, em đã bảo là em có chồng sắp cưới rồi”.

Ngô Bình bảo: “Thôi được. Chờ anh luyện xong lò dược này, chúng ta sẽ trở về”.

Nói đoạn, anh lấy yêu cốt ra. Yêu cốt này, cộng thêm số dược liệu mà anh vừa hái lúc nãy và số dược liệu mà anh có sẵn, sẽ luyện chế ra một loại đan dược mà trước kia anh rất muốn luyện nhưng vẫn chưa có cơ hội - Thiên Cốt Yêu Đan!

Trong truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ có ghi chép công thức của đan này. Huyền Hoàng Đạo Tổ cho rằng thứ mạnh nhất của yêu là yêu cốt. Nếu có thể luyện chế một loại đan dược để loài người có được yêu cốt, thì chắc chắn sẽ giúp năng lực và tu vi nâng cao rất nhanh.

Trước đây, Ngô Bình từng tu luyện Tráng Cốt Kinh và đã luyện thành tầng Thiên Cốt. Nhưng thiên cốt so với yêu cốt lớn mạnh, vẫn có sự chênh lệch đáng kể.

Nay đã lấy được yêu cốt này, anh có thể dùng nó để luyện chế Thiên Cốt Yêu Đan.

Lấy lò đan ra, anh lần lượt bỏ vào mấy loại dược liệu, bắt đầu luyện đan. Hiện tại trình độ luyện đan của anh đã sớm vượt xa thầy luyện đan năm sao. Tuy Thiên Cốt Yêu Đan không dễ luyện, nhưng vẫn không làm khó được anh.

Đường Băng Vân tò mò hỏi: “Huyền Bình à, đây là đan dược gì vậy?”

Ngô Bình cười đáp: “Là Thiên Cốt Yêu Đan. Uống loại đan này sẽ có được yêu cốt thiên phẩm”.

Đường Băng Vân ngạc nhiên: “Yêu cốt ư? Tại sao con người phải có yêu cốt?”

Ngô Bình trả lời: “Dạo trước anh từng tán gẫu với sư tổ và sư tôn. Họ nói rằng nhân loại, thần tộc và yêu tộc đều có thế mạnh riêng. Trong đó, thứ mạnh nhất của yêu tộc chính là yêu cốt. Yêu cốt là khởi nguồn sức mạnh, là cội nguồn tiến hoá của loài yêu. Cái gọi là xương cốt của yêu, máu của thần, trí tuệ của người. Anh luyện chế Thiên Cốt Yêu Đan vì muốn nghiên cứu xem rốt cuộc yêu cốt này bí ẩn đến nhường nào”.

Con cốt li kia đang chăm chú nhìn từ ngoài cửa sổ. Nó tự nguyện canh gác giúp Ngô Bình. Mấy con thú nhỏ đến gần đều bị nó đuổi đi. Nếu có sinh vật nào mạnh xuất hiện thì nó sẽ đánh lạc hướng chúng ra chỗ khác, để không quấy rầy đến việc luyện đan của Ngô Bình.

Một khắc sau, cuối cùng Ngô Bình cũng bỏ yêu cốt vào lò đan. Vì luyện chế đan này, anh đã dùng lò đan tốt nhất, tinh thần cũng tập trung cao độ.

Yêu cốt vừa vào lò đan liền điên cuồng đập vào thành lò theo bản năng. Lò đan lập tức chao đảo lắc lư. Ngô Bình bèn giải phóng sức mạnh động thiên, cưỡng ép trấn áp nó.

May mà động thiên của anh rất to và sức mạnh cũng rất khủng khiếp, nếu không sẽ rất khó áp chế sức mạnh đáng sợ của yêu cốt này.

Chẳng mấy chốc, lò đan đã ổn định lại. Anh tiếp tục luyện đan. Sau đó các loại dược liệu được bỏ vào, bề mặt lò đan bắt đầu tràn ngập yêu khí.

Một giờ sau, một luồng yêu quang bay ra từ lò đan, bị Ngô Bình túm lấy. Yêu quang giãy giụa trong tay anh, muốn chạy trốn, nhưng anh đã cứng rắn chia nó làm ba phần, sau đó niệm chú.

Ánh chớp loé lên, mỗi một phần yêu quang đều ngưng tụ một viên đan dược, yêu khí ở bề mặt cũng ngưng tụ thành chín tấm bùa huyền bí!

Thấy đan dược ra lò, đôi mắt Ngô Bình sáng rực lên. Anh lẩm bẩm: “Lò đầu tiên đã là đan dược truyền kỳ. Tốt lắm!”

Anh lập tức nuốt vào một viên. Anh có thiên cốt. Chỉ trong chớp mắt, sức mạnh của đan dược đã ngấm vào xương cốt của anh và bắt đầu tiến hành biến đổi.

Một cơn đau khủng khiếp ập đến. Anh khoanh chân ngồi xuống, cắn răng không kêu tiếng nào. Nhưng cơn đau càng lúc càng dữ dội, trán anh đã toát đầy mồ hôi lạnh.

May mà khoảng nửa tiếng sau, đau đớn đã bắt đầu dịu đi. Lúc này, xương cốt của anh đã xảy ra sự thay đổi kinh thiên động địa. Tất cả dược lực của đan dược đều đã vào xương.

Mở mắt ra, anh nói: “Cần ít nhất một tháng mới có thể hấp thu toàn bộ dược lực. Đến lúc đó, anh mới có thể biết hiệu quả thật sự của đan này”.

Đường Băng Vân lên tiếng: “Em cảm thấy rất phi thường”.

Ngô Bình bảo: “Dĩ nhiên rồi. Dù viên đan dược này có giá một trăm tỷ đồng Thần Long cũng sẽ có cả trăm nghìn người tranh nhau mua đấy”.

Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Sau khi hấp thu dược lực xong, anh sẽ giúp em uống viên Thiên Cốt Yêu Đan này”.

Đường Băng Vân rất vui mừng: “Em cũng có thể uống sao?”

Ngô Bình đáp: “Về lý thuyết, thể chất của em sẽ không chịu được. Nhưng nếu có anh ở bên cạnh hỗ trợ thì không còn vấn đề gì nữa”.

Lúc này, anh liếc nhìn lò đan, thấy trong lò còn một ít vụn đan, khoảng nửa lạng. Dược lực của vụn đan này còn chẳng bằng một phần trăm của Thiên Cốt Yêu Đan, nhưng đối với cốt li đã là báu vật vô giá.

Chương 1487: Điện Yêu Thần

Anh lấy vụn đan ra rồi ném cho cốt li. Đôi mắt nó sáng rực, đảo lưỡi một cái đã nuốt hết vụn đan. Ngay lập tức, nó cảm thấy một luồng sức mạnh cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể.

Nó biết mình sắp đột phá nên liền nhảy lên, đi tìm nơi tu luyện.

Luyện đan dược xong, Ngô Bình và Đường Băng Vân về sơn động.

Họ đã ra ngoài mấy ngày mà đám người này vẫn còn ở bên trong, xem ra là đợi Ngô Bình và Đường Băng Vân trở về.

Thấy cả hai quay lại, Khang Ý Thành cười nói: “Ngô sư huynh, sư muội, hai người về rồi”.

Chờ suốt mấy ngày mà gã vẫn không hề tức giận, còn tươi cười rạng rỡ, khách sáo vô cùng.

Đường Băng Vân cảm thấy hơi ngại ngùng: “Đại sư huynh, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu”.

Khang Ý Thành đáp: “Không sao. Chẳng qua bên trong động Vạn Yêu vô cùng nguy hiểm, sư huynh hơi lo lắng thôi”.

Gã lập tức sai đám người La Ngân Hầu chuẩn bị thức ăn, bảo là phải uống với Ngô Bình vài chén.

Sau vài tuần rượu, Khang Ý Thành nói: “Ngô sư huynh là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên của thần thổ thông thiên, thân phận địa vị cao hơn chúng tôi rất nhiều. Sau này chúng tôi còn phải nhờ sư huynh giúp đỡ, mongg sư huynh đừng từ chối”.

Ngô Bình đáp: “Mọi người là đồng môn của Băng Vân, sau này có việc gì đều có thể gặp tôi. Chỉ cần làm được, tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức mình”.

Khang Ý Thành cả mừng: “Vậy cảm ơn Ngô sư huynh nhiều lắm”.

Lúc này, La Ngân Hầu chợt cất lời: “Đại sư huynh à, khi nào chúng ta mới đến ‘động Yêu Thần’?”

Nghe thấy ba chữ động Yêu Thần, Khang Ý Thành hơi biến sắc: “Chẳng phải anh đã nói rồi à? Tuy động Yêu Thần có cơ duyên lớn nhưng quá nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không được đặt chân đến đó”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Điện Yêu Thần gì vậy?”

Đường Băng Vân cũng mù mờ, xem ra không hề biết sự tồn tại của động Yêu Thần.

Khang Ý Thành cười bảo: “Sư huynh, là thế này. Trong động Vạn Yêu có một cung điện được chúng yêu thờ phượng, tên là động Yêu Thần. Rất ít người biết bí mật của động Yêu Thần, ấy là trong điện có một món báu vật yêu tộc. Năm xưa Đại Thiên Tôn từng dẫn binh tấn công động Vạn Yêu, mục đích chính là muốn cướp bảo vật yêu tộc trong động Yêu Thần đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Nhưng Đại Thiên Tôn đã không thành công?”

Khang Ý Thành lắc đầu: “Sao mà thành công được chứ. Nghe nói lần tấn công đó làm kinh động hàng triệu yêu hồn của động Vạn Yêu. Đại quân Tiên Đình gần như bị tiêu diệt, chỉ có Đại Thiên Tôn và số ít binh tướng trốn thoát được thôi”.

Ngô Bình giật mình: “Hàng triệu yêu hồn?”

Khang Ý Thành gật đầu: “Nghe bảo hàng triệu yêu hồn đều chịu sự điều khiển của động Yêu Thần. Người có hồn, yêu cũng vậy. Hồn của yêu được gọi là yêu hồn, khác với hồn của người, sức chiến đấu mạnh hơn nhiều. Bình thường yêu hồn sẽ bị Yêu thần luyện thành con rối”.

Ngô Bình hỏi: “Nói thế, Yêu thần vẫn đang ở trong động Yêu Thần?”

Khang Ý Thành đáp: “Tôi cũng không rõ, chỉ biết động Yêu Thần cực kỳ nguy hiểm. Vốn dĩ tôi muốn dùng bảo vật trong tay mình để đi khám phá động Yêu Thần một lần. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám”.

Ngô Bình hỏi: “Bảo vật gì vậy?”

Khang Ý Thành lấy bùa ra, đoạn đáp: “Đây là bùa Khi Thiên do Thâu Thiên lão tổ luyện chế. Thi triển bùa này thì ngay cả Yêu thần cũng không thể phát hiện. Tôi vốn định dùng bùa này để trộm báu vật trong điện. Nhưng nghĩ lại vẫn thấy quá mạo hiểm”.

La Ngân Hầu cất lời: “Đại sư huynh, nếu anh không đi thì để em đi cho. Dù không trộm được báu vật yêu tộc thì trộm những món đồ khác trong động Yêu Thần cũng kiếm được một khoản lớn rồi”.

Khang Ý Thành vội xua tay: “Không được. Rủi ro quá lớn”.

Nghe xong, Ngô Bình không nói gì. Chuyện mạo hiểm như thế, anh không có hứng thú.

Khang Ý Thành nói: “Hầy, thật đáng tiếc. Điện Yêu Thần có nhiều đồ tốt như vậy, lấy bừa một món thôi đã có giá trị cả chục, cả trăm tỷ đồng Thần Long rồi. Nếu lấy ra được vài món thì cả đời này không còn lo về chuyện tài nguyên tu luyện nữa”.

Lòng Ngô Bình thoáng động: “Ồ, động Yêu Thần có nhiều bảo vật đến thế sao?”

Khang Ý Thành đáp: “Đúng vậy. Mỗi một Yêu vương, Yêu hoàng, đều phải dâng tặng bảo vật quý giá nhất cho Yêu thần. Trải qua ngần ấy năm, bảo vật trong động Yêu Thần phải lên đến cả trăm, nghìn món rồi”.

Ngô Bình mỉm cười không nói gì, tiếp tục uống rượu.

Một lát sau, La Ngân Hầu cười bảo: “Đại sư huynh, chúng ta có tư chất kém cỏi, năng lực thua xa Ngô sư huynh. Nếu Ngô sư huynh đến động Yêu Thần, chắc chắn sẽ có thu hoạch”.

Đường Băng Vân nói ngay: “Huyền Bình sẽ không đi đâu, quá mạo hiểm”.

Khang Ý Thành cười đáp: “Phải đấy, sư muội nói rất đúng. Điện Yêu Thần quá nguy hiểm, chúng ta đừng nghĩ đến chuyện đó nữa”.

Một người khác lên tiếng: “Đại sư huynh, chẳng phải anh nói có một lối đi dẫn thẳng đến bên dưới động Yêu Thần à? Chúng ta có thể đi từ nơi đó không?”

Khang Ý Thành do dự: “Nơi đó à, anh cũng không quá thông thuộc. Chúng ta vẫn không nên mạo hiểm thì hơn”.

Đường Băng Vân hứng thú hỏi: “Đại sư huynh, đó là nơi nào vậy?”

Khang Ý Thành đáp: “Có lẽ là động tiên của một vị tiên nhân cổ. Không biết vì mục đích gì mà vị tiên nhân cổ ấy nối thẳng động tiên của mình với động Yêu Thần. Bí mật này do một tướng quân sống sót sau trận tấn công động Yêu Thần nói cho anh biết. Không quá mười người trên đời biết được bí mật này đâu”.

Ngô Bình nói: “Người đó biết, vậy chắc chắn Đại Thiên Tôn cũng biết”.

Khang Ý Thành gật đầu: “Tất nhiên là Đại Thiên Tôn biết. Nhưng thân là Đại Thiên Tôn Tiên Giới, dĩ nhiên sẽ không làm chuyện trộm cắp. Đại Thiên Tôn muốn có báu vật trong điện thì chắc chắn sẽ quang minh chính đại dẫn binh tấn công”.

Đường Băng Vân hỏi: “Vậy động tiên dẫn thẳng đến động Yêu Thần ấy, Yêu thần không hay biết sao?”

Khang Ý Thành đáp: “Không biết chủ của động tiên đã dùng cách gì mà có vẻ Yêu thần cũng không biết đến sự tồn tại của lối đi ấy. Thú vị ở chỗ, ở trong động tiên có thể dễ dàng quan sát tình hình của động Yêu Thần. Câu này do vị tướng quân kia chính miệng tiết lộ đấy”.

La Ngân Hầu đề nghị: “Đại sư huynh, đến động Yêu Thần trộm đồ thì nguy hiểm quá. Chúng ta không đến đó nữa thì đến động tiên, nhân cơ hội này quan sát tình hình bên trong động Yêu Thần đi?”

“Chuyện này…”, Khang Ý Thành do dự, đoạn hỏi Ngô Bình: “Ngô sư huynh thấy thế nào?”

Ngô Bình không có ý kiến gì: “Nếu đã không có nguy hiểm gì thì đi xem một chút cũng được”.

Khang Ý Thành quay sang hỏi Đường Băng Vân: “Sư muội thấy sao?”

Đường Băng Vân cười đáp: “Nghe theo Huyền Bình cả”.

Khang Ý Thành gật đầu: “Vậy được. Chúng ta chuẩn bị, lát nữa sẽ đến động tiên để thăm dò một chút. Anh từng đến động tiên này một lần thôi, nhưng không vào sâu khám phá. Lần này biết đâu sẽ có nhiều thu hoạch hơn”.

Rượu thịt no nê rồi, nhóm người chuẩn bị xuất phát. Khang Ý Thành đi trước để dẫn đường, những người còn lại theo sau. Dọc đường gặp phải nhiều yêu quái, may mà năng lực của Ngô Bình rất mạnh, dễ dàng đẩy lùi bọn yêu quái ấy.

Cảm nhận được thực lực đáng nể của Ngô Bình, đám người Khang Ý Thành cũng thầm kinh hãi, cảm thấy Ngô Bình thật khó lường!

“Đại sư huynh, năng lực của Ngô Bình này khủng khiếp quá. Sát trận ở nơi đó có gây trở ngại cho anh ta được không nhỉ?”, La Ngân Hầu không yên tâm, thầm truyền âm hỏi chuyện.

Khang Ý Thành ngoái đầu nhìn Ngô Bình và Đường Băng Vân, khẽ gật đầu với họ, bảo rằng sắp đến nơi rồi. Cùng lúc đó, gã thầm trả lời: “Đại La Kim Tiên đi vào sát trận ấy còn mất mạng. Ngô Bình có ưu tú đến mấy cũng đâu so bì được với Đại La Kim Tiên?”

La Ngân Hầu mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Một khi Ngô Bình chết thì mọi của cải của kẻ này sẽ thuộc về chúng ta”.

Khang Ý Thành bảo: “Đừng nghĩ đến chuyện đó. Người này sở hữu tu vi thâm sâu khó lường, nếu có ý thù địch với anh ta, chắc chắn sẽ bị phát giác”.

La Ngân Hầu thất kinh, vội vã nghĩ đến chuyện khác, đoạn đáp: “Em hiểu rồi ạ!”

Chương 1488: Yên Phùng

Ngô Bình lại cùng Khang Ý Thành bay thêm một quãng, phía trước xuất hiện một màn sương xám. Khang Ý Thành nói: “Anh Ngô, động tiên nằm trong màn sương này. Nhưng sương này có thể cắt đứt thần niệm, không thể thăm dò, xin hãy cẩn thận”.

Ngô Bình quét mắt nhìn, đoạn cười đáp: “Cảm ơn vì lời nhắc nhở”. Sau đó anh kéo Đường Băng Vân đi thẳng vào trong. Cả hai chìm trong hơi sương rồi biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Khang Ý Thành và La Ngân Hầu đều cả kinh. Khang Ý Thành kêu lên: “Anh Ngô, cẩn thận!”

Gã hò hét, rồi mấy người họ cũng xông vào màn sương. Khác với Ngô Bình, bọn họ phải chậm rãi lần mò mới tìm được lối vào.

Trái ngược họ, Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để tìm ra lối vào, một cánh cổng Tử Kim. Đến trước cổng, Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình à, chúng ta có nên chờ đám người đại sư huynh không?”

Ngô Bình cười khẩy: “Đại sư huynh của em có ác niệm với anh, chúng ta cần tránh xa gã ấy một chút”.

Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh ta muốn hại chúng ta ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ là nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta nên có ý định giết người cướp của. Lúc gã ta nhắc đến nơi này, anh đã thấy có gì đó không ổn. Dù sao thì giữa anh và gã ấy cũng không quen thân, gã không có lý do gì để nói cho anh biết về nơi này. Thế nên anh đã thầm bói quẻ, mới phát hiện gã này muốn gây bất lợi cho chúng ta”.

Đường Băng Vân nói: “Vậy chúng ta rời khỏi nơi này đi”.

Ngô Bình đáp: “Lời gã nói nửa thật nửa giả, tượng quẻ cho biết nơi này có thể có báu vật. Nếu chúng ta đã đến đây rồi thì cứ vào trong xem thử đi”.

Dứt lời, anh cùng Đường Băng Vân bước vào cổng Tử Kim. Sau cánh cổng, sương khói tím ngập tràn khắp nơi, thần niệm của anh không thể mở ra.

Nếu là một người khác thì chỉ có thể chậm rãi mò mẫm mà đi, nhưng anh thì có thể dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, vừa quan sát vừa rảo bước thật nhanh. Chẳng mấy chốc, anh đã dừng lại trước một cánh cổng vận chuyển, trên cổng có viết chữ “Yên Phùng”.

Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình à, đây là gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Cổng vận chuyển, dẫn đến một động thiên nào đó”.

Anh chỉ vào mấy nơi khác: “Ở đây có mười cổng, đại diện cho mười thiên can: Yên Phùng, Chiên Mông, Nhu Triệu, Cường Ngữ, Trước Ung, Đồ Duy, Thượng Chương, Trùng Quang, Huyền Dặc, Chiêu Dương”.

Đường Băng Vân hỏi: “Mười thiên can để làm gì nhỉ?”

Ngô Bình nhận được nhiều truyền thừa, am hiểu về thiên can hơn Đường Băng Vân rất nhiều. Anh đáp: “Mười thiên can đại diện cho mười thiên thần, Yên Phùng là một trong số đó. Theo truyền thuyết, mười thiên thần phụ trách sự vận hành của vũ trụ là những vị thần theo thứ tự đó”.

Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình à, hay chúng ta dừng chân ở đây đi”.

Ngô Bình bảo: “Băng Vân, em ở ngoài chờ anh, quan sát phản ứng của đám người đó. Yên tâm, anh sẽ không gặp chuyện đâu”.

Không đợi Đường Băng Vân ngăn cản, anh đã bước qua cánh cổng vận chuyển. Đường Băng Vân rất lo lắng, nhưng bây giờ cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể đứng im ở đây theo lời dặn của Ngô Bình.

Nửa giờ sau, đám người Khang Ý Thành mới đến. Không trông thấy Ngô Bình, Khang Ý Thành vội hỏi han.

Đường Băng Vân đáp: “Huyền Bình đã vào trong một lúc rồi”.

Gương mặt Khang Ý Thành lộ vẻ vui mừng, ngoài miệng lại bảo: “Anh Ngô cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ có thu hoạch”.

Song La Ngân Hầu lại rất thẳng thắn, liền cười bảo: “Đại sư huynh, em nhớ anh từng nói Yên Phùng thần vực vô cùng nguy hiểm, không ai thoát khỏi”.

Đường Băng Vân kinh ngạc: “Anh nói gì cơ?”

La Ngân Hầu thản nhiên đáp: “Anh bảo, chồng sắp cưới của em chết chắc rồi. Nhưng cứ yên tâm, một khi anh ta chết, thi thể sẽ được chuyển ra. Em vẫn nhận được thi thể nguyên vẹn đấy”.

Đường Băng Vân giữ cho mình bình tĩnh, đoạn nhìn Khang Ý Thành chằm chằm: “Đại sư huynh, chẳng phải anh nói nơi này không nguy hiểm sao?”

Khang Ý Thành nhìn sang La Ngân Hầu rồi nói: “Anh chưa từng vào nơi này, có nguy hiểm hay không, làm sao mà biết được? Sư muội cứ yên tâm, Ngô Bình là thiên kiêu của thần thổ thông thiên, sẽ không gặp chuyện gì đâu”.

La Ngân Hầu cất lời: “Đại sư huynh, nếu Ngô Bình chết, Đường sư muội sẽ không thể ở lại nữa”.

Lời này vừa dứt, Khang Ý Thành khẽ mỉm cười, nhìn về phía Đường Băng Vân: “Đường sư muội, từ nay về sau em có đồng ý đi theo anh, làm đạo lữ của anh không?”

Gương mặt không hề tỏ vẻ tức giận hay đau buồn, Đường Băng Vân thờ ơ đáp: “Các anh cũng nói rồi đấy, Ngô Bình là thiên kiêu. Nơi này tuy rằng nguy hiểm, nhưng đối với anh ấy lại là cơ hội tốt”.

La Ngân Hầu sững sờ: “Thiên kiêu thì sao chứ? Trừ phi anh ta là thần! Nếu không thì tuyệt đối không thể ra khỏi Yên Phùng thần vực!”

Đường Băng Vân cười khẩy: “Nếu anh ấy là thiên phẩm cấp một tháp Hoang Thiên thì sao?”

Khang Ý Thành bủn rủn cả người: “Sao cơ? Thiên phẩm cấp một!”

Đường Băng Vân cười lạnh lùng: “Một lũ ngu xuẩn! Các người nghĩ mình có thể sát hại một thiên kiêu như Ngô Bình ư?”

Sắc mặt Khang Ý Thành thay đổi liên tục, đột nhiên có linh cảm không lành. Lẽ nào, Ngô Bình thật sự có thể bình an quay về?

Viên Như Quân cười khinh: “Thiên phẩm thì sao chứ? Anh ta chắc chắn sẽ chết ở trong đó! Đường Băng Vân, chấp nhận số phận đi!”

Đường Băng Vân hỏi: “Cược không?”

Khang Ý Thành húng hắng nói: “Sư muội có lẽ đã hiểu tâm ý mà anh dành cho em. Chỉ cần em đồng ý làm đạo lữ của anh, anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời”.

Viên Như Quân sinh lòng đố kỵ, vội cất lời: “Đại sư huynh, người phụ nữ này không đáng tin. Nếu không giết cô ta, ngộ nhỡ thông tin bị lộ ra ngoài, chúng ta sẽ không gánh chịu được lửa giận của điện Hỗn Thiên đâu”.

Mấy người còn lại cũng có cùng suy nghĩ, đồng loạt yêu cầu Khang Ý Thành giết Đường Băng Vân.

Khang Ý Thành khẽ thở dài: “Băng Vân, em cũng nghe rồi đấy. Anh hỏi em lần cuối, em bằng lòng làm đạo lữ của anh chứ?”

“Làm đạo lữ của anh? Anh mà xứng à!”

Bất thình lình, cổng vận chuyển sáng lên, Ngô Bình bước ra.

Nhìn thấy anh, những người có mặt ở đây đều hoảng sợ vô cùng, chẳng ai nói được câu nào.

Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em không sao chứ?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Đám ngu ngốc này, nếu họ thật sự ra tay, em cũng chẳng sợ đâu”.

Ngô Bình gật đầu, đoạn nhấc La Ngân Hầu lên rồi ném thẳng vào cổng vận chuyển. La Ngân Hầu không có sức chống trả, hét lên một tiếng rồi biến mất trong cánh cổng.

Khang Ý Thành biến sắc, quay đầu bỏ chạy. Nhưng gã mới chạy được vài mét đã bị Ngô Bình ghì chặt vai. Gã như bị cả nghìn quả núi trấn áp vậy, không thể nào cử động.

Ngô Bình lãnh đạm hỏi: “Sao lại chạy mà không nói tiếng nào thế?”

Khang Ý Thành vô cùng tuyệt vọng: “Ngô sư huynh, tôi sai rồi. Xin anh đừng giết tôi!”

Ngô Bình đáp: “Tôi không giết anh”. Dứt lời, anh ném gã vào trong cổng.

Anh vừa ra khỏi đó nên biết rõ bên trong nguy hiểm ra sao. Những kẻ có năng lực yếu kém này mà vào đó thì chắc chắn sẽ chết.

Viên Như Quân quỳ xuống, khóc nức nở: “Ngô sư huynh, xin hãy tha cho chúng tôi một lần…”

Không chờ cô ta nói xong, Ngô Bình đã ném đối phương vào trong cổng. Những kẻ còn lại đều cứng đờ người, mặt tái nhợt, đồng loạt xin anh tha mạng.

Quét mắt nhìn đám người này, Ngô Bình bình thản bảo: “Các người không phải kẻ gây ra tội ác. Hôm nay tôi tha cho các người một lần. Sau khi trở về, cứ bảo rằng ba người Khang Ý Thành xông vào Yên Phùng thần vực nên mất mạng”.

Anh vừa dứt lời, ba thi thể đã bay ra từ bên trong, đập mạnh xuống đất. Thi thể của ba người đó đều còn nguyên vẹn nhưng thần hồn đã mất sạch.

Mấy người còn lại đồng loạt quỳ xuống vâng dạ.

Nhìn ba người đồng môn đã chết, Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Tội gì phải thế chứ?”

Chương 1489: Giả mạo yêu quái, Yêu Thần khen thưởng

Ngô Bình: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Băng Vân, chúng chết thì cũng chết rồi, em đừng tiếc làm gì nữa”.

Đường Băng Vân gật đầu rồi nói với những người khác: “Từ giờ, các người phải coi tôi là chủ ở viện Chu Tước, có làm được không?”

Mấy người kia đã sợ mất mật, Ngô Bình chính là tượng thần bất khả chiến bại trong mắt họ nên nào ai dám cãi lời, vì thế tất cả đều gật đầu ngay.

Ngô Bình cười nói: “Như thế là hay nhất, sau này em sẽ là đại sư tỷ ở viện Chu Tước”.

Anh biết đây đều là đệ tử thiên tài nhất của viện Chu Tước, qua chuyện hôm nay, sau này sẽ không một ai dám cãi lời Đường Băng Vân nữa.

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, anh đã trải qua những chuyện gì ở bên trong rồi?”

Sau đó, Ngô Bình đã kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe, nhưng bằng thần truyền.

Hoá ra, sau khi vào trong thì Ngô Bình phát hiện đó là Yên Phùng thần vực. Trong này vô cùng nguy hiểm và không thiếu các khảo nghiệm. May mà Ngô Bình đã từng trải nhiều, thực lực lại mạnh, tuy gặp bao khó khăn cũng có thể hoá giải được. Cuối cùng, anh đã tìm được bảo bối trong thần vực, đó là một viên Thần Đan và một bộ sách Thần.

Viên Thần Đan có tên đầy đủ là Yên Phùng Thần Đan, được luyện chế từ máu của thiên thần. Uống nó vào thì sẽ có huyết mạch của thiên thần Yên Phùng. Còn sách Thần thì ghi chép 36 thần văn, luyện hoá chúng xong thì sẽ giúp ích cho Ngô Bình hấp thu Yên Phùng Thần Đan.

Nghe xong, Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Huyền Bình, đó là đan dược của ai?”

Ngô Bình: “Mười đại thánh thượng cổ đã hi sinh thân mình để tạo ra nó, họ không màng tới việc bị thương nặng để thu thập đủ máu huyết của mười thiên thần, sau đó dùng lực sinh mệnh còn sót lại của mình để luyện thành mười viên đan dược cho người đời sau”.

Đường Băng Vân chấn động nói: “Huyền Bình, uống mười viên đan dược này xong thì sẽ thế nào?”

Ngô Bình: “Sẽ có huyết mạch của Thần tộc, hơn nữa còn là huyết mạch vô cùng cao quý và tinh thuần. Nhưng muốn hấp thu được sức mạnh của đan dược thì tu vi của anh buộc phải tới cảnh giới Bất Tử”.

Đường Băng Vân: “Anh còn định vào chín cánh cửa khác nữa không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Mỗi người chỉ có thể lấy một viên đan dược thôi, anh có đi tiếp cũng vô dụng. Đành để lại cho người hữu duyên sau này thôi”.

Sau đó, anh hỏi một người khác: “Khang Ý Thành bảo nơi này nằm dưới điện Yêu Thần đúng không?”

Người kia đáp: “Vâng ạ thưa sư huynh, đúng là điện Yêu Thần phía trên, không xa đây đâu ạ”.

Ngô Bình lẩm bẩm: “Lẽ nào điện Yêu Thần ở gần đây là trùng hợp ư?”

Anh ngẫm nghĩ rồi nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, nếu đã đến đây rồi thì anh muốn tới điện Yêu Thần xem sao”.

Đường Băng Vân lắc đầu ngay: “Đừng anh! Nơi đó rất nguy hiểm, chúng ta nên rời khỏi đây thôi”.

Ngô Bình: “Không đến thì anh không cam lòng, mọi người về trước đi, về hang núi chờ tin của anh”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Đường Băng Vân đành thở dài nói: “Được rồi, nhưng anh phải chú ý an toàn, nếu mất một sợi lông nào, về em không tha cho anh đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Tuân lệnh bà xã”.

Nhóm Đường Băng Vân đi rồi, Ngô Bình cũng rời khỏi đây. Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu mà anh đã nhìn thấy phương hướng dẫn tới điện Yêu Thần, nó nằm trên một ngọn núi cách đây vài dặm.

Anh lách mình rồi biến thành một con Hắc Hùng Tinh to như một ngọn núi nhỏ, anh có yêu cốt nên yêu khí quanh người rất mạnh.

Anh mới đi được vài bước thì đã thấy vài con yêu quái xuất hiện ở quanh, chúng là hồ yêu, hổ yêu, hươu yêu, cả ba con đều có thực lực mạnh ngang với Thần Tiên.

Trông thấy Ngô Bình, chúng đều nằm rạp xuống rồi thành kính nói: “Tham kiến Yêu Hoàng”.

Thì ra, khí tức của yêu cốt của Ngô Bình quá mạnh nên ba con yêu quái này tưởng anh là Yêu Hoàng, vì thế mới sợ hãi quỳ lạy.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Các ngươi cũng đến từ điện Yêu Thần à?”

Con hổ yêu nói: “Vâng ạ”.

Ngô Bình mừng rơn nói: “Ta đã tu luyện nhiều năm, nhưng lần đầu đến điện Yêu Thần, các ngươi có biết ở đây cấm kỵ điều gì không?”

Hổ yêu: “Ra là bệ hạ đến đây lần đầu, tiểu nhân đã đến ba lần rồi nên cũng biết ít chuyện, xin kể cho bệ hạ nghe ạ”.

Rõ ràng nó đang lấy lòng Ngô Bình nên biết gì là kể bằng hết.

Mục đích đám yêu quái vào điện Yêu Thần chính là để thờ phụng Yêu Thần. Trong điện Yêu Thần có một hoá thân của Yêu Thần, tuy chỉ là Hoá Thân, nhưng vẫn có quyền uy thần thông vô thượng, chỉ một chỉ dẫn thôi cũng đủ giúp đám yêu quái nhận được vô vàn lợi ích rồi.

Các yêu quái vào đó thường mang theo bảo bối, nếu gặp yêu quái có tư chất tốt thì Yêu Thần sẽ làm phép hoặc ban thưởng cho.

Ngô Bình: “Ta nghe nói nơi này thuộc Khuyên giới, thiên đạo khiếm khuyết, chúng ta tu luyện ở đây cũng bị ảnh hưởng à?”

Con hươu yêu cười nói: “Bệ hạ, đây chính là một trong các lý do chúng tiểu nhân thờ phụng Yêu Thần. Yêu quái có tu vi đến một cảnh giới nào đó, chỉ cần đến điện Yêu Thần thì sẽ được Yêu Thần truyền đại đạo hoàn chỉnh cho, vì thế tuy sống ở Khuyên giới, nhưng chúng ta cũng không phải lo đâu ạ”.

Ngô Bình chợt nảy ra một ý, đó là đóng giả yêu quái để nhận truyền thừa hoàn chỉnh từ Yêu Thần.

Ngay sau đó, anh đã thấy tim mình đập mạnh.

Lúc này, con hồ yêu nói: “Bệ hạ, người mạnh như vậy, chắc chắn tư chất khỏi phải bàn, kiểu gì cũng được Yêu Thần đánh giá cao”.

Nghe xong, Ngô Bình đã cùng chúng đến điện Yêu Thần.

Nơi này rất rộng, có 15 cây cột ở trước điện, mỗi cột đều cao cả chục nghìn mét. Sau khi vào trong, Ngô Bình còn thấy rộng rãi hơn.

Lúc này, có ít nhất hơn trăm con yêu quái ở bên trong, con nào cũng cúi đầu xuống đất, phía trước bày bảo bối của mình để dâng lên Yêu Thần.

Ngô Bình biết thực lực của Yêu Thần này phải hơn Đạo Tổ, vì thế anh không dám lơ là nên cũng cúi rạp người xuống đất. Sau khi hoá thành gấu, cơ thể anh rất vụng về, thân hình lại to, anh đặt một sợi gân rồng trước mặt, đây chính là gân của con hắc long.

Mấy con yêu quái ở bên cạnh đều nhìn anh với ánh mắt kính trọng. Vì Ngô Bình đã uống Cốt Yêu Đan nên có yêu cốt phi phàm nên không có con yêu quái nào nghi ngờ anh là hàng giả cả, ngược lại chúng còn tôn anh là Yêu Hoàng.

Đột nhiên có một tia sáng từ trên cao loé xuống, các tia sáng này như có ý thức, chúng tiếp xúc với tất cả yêu quái, nhưng có tia sáng chỉ vòng qua người yêu quái, có tia thì tiến vào trong cơ thể của một số con.

Uỳnh!

Khi tia sáng chạm tới Ngô Bình thì cả điện Yêu Thần đã chấn động, hư không vang lên tiếng cười: “Con gấu này thú vị đấy!”

Ngô Bình ngẩn ra, sau đó tất cả tia sáng đã tiến vào người anh. Không chỉ thế, bên trên còn chiếu nhiều tia sáng với đủ màu sắc xuống hơn. Anh cảm thấy rất thoải mái, yêu cốt trong người cũng rung lên, bắt đầu mở thần lạc linh kinh mà chỉ yêu tộc mới có. Ngoài ra, thần anh của anh cũng nhận được lợi ích lớn.

Ngô Bình đã hấp thu tất cả tia sáng, một cuốn sách cùng một thanh trường thương màu đen rơi từ trên cao xuống trước mặt anh.

Anh nhìn là biết đó là sách do Yêu Thần viết, nó có tên là Thiên Yêu Kinh, Ngô Bình liếc mắt một cái, toàn bộ nội dung đã in vào trong đầu anh.

Các con yêu quái khác đều vô cùng ngưỡng mộ Ngô Bình.

Ngô Bình nhận được Thiên Yêu Kinh xong thì hiểu tiếng yêu ngay, anh nói: “Tiểu yêu cảm tạ Yêu Thần”.

Chương 1490: Viện Chu Tước

Giọng nói của Yêu Thần lại vang lên: “Này gấu, về nhớ chăm chỉ tu luyện, nếu ngươi có thể đạt đến tầng thứ chín thì ta sẽ dẫn tới Yêu giới tu hành”.

Ngô Bình mững rỡ nói: “Yêu Thần, không biết thiên đạo ở Yêu giới có hoàn chỉnh không ạ?”

Yêu Thần: “Đương nhiên là có rồi”.

Ngô Bình: “Tiểu yêu nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, để không phụ mong đợi của Yêu Thần”.

Sau khi rời khỏi Yêu Thần Điện, Ngô Bình phát hiện bên ngoài còn có nhiều yêu quái hơn, chúng đều nhìn anh bằng ánh mắt không thể ngưỡng mộ hơn. Anh mặc kệ rồi thi triển độn thuật rời khỏi đó.

Về hang núi rồi, anh thấy nhóm Đường Băng Vân đang chờ mình ở đây. Thấy Ngô Bình bình an trở lại, Đường Băng Vân thở phào một hơi rồi hỏi: “Huyền Bình, anh có gặp nguy hiểm gì không?”

Ngô Bình cười đáp: “Không, ngược lại còn có lợi ích”.

Đường Băng Vân: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau rời khỏi đây thôi”.

Ngô Bình: “Ừ, anh cùng em đến viện Chu Tước nhé”.

Nếu Đường Băng Vân muốn ở lại viện Chu Tước thì đương nhiên anh cũng phải ra mặt, để người của viện Chu Tước biết thân phận của mình. Gì không nói, nhưng ít nhất sẽ không ai dám bắt nạt người phụ nữ của đệ tử nòng cốt của thần thổ thông thiên.

Năm người cùng rời đi, vì quá giờ nên Ngô Bình phải trả thêm tiền rồi cả hội mới đến viện Chu Tước.

Đương nhiên quy mô của viện Chu Tước không thể so với điện Hỗn Thiên, nhưng đây cũng là môn phái hạng nhất ở Tiên giới. Bọn họ đi tới một tiểu viện yên tĩnh, đây chính là chỗ tu luyện của Đường Băng Vân.

Nhóm Đường Băng Vân đi tìm tông chủ để báo cáo trước, Ngô Bình ở lại chờ. Nửa tiếng sau, Đường Băng Vân đã quay lại, anh hỏi: “Viện chủ của bọn em nói sao?”

Đường Băng Vân: “Viện chủ nghi ngờ, nhưng cả bốn bọn em đã thống nhất với nhau trước rồi nên ông ấy không phát hiện ra. À, viện chủ biết anh tới nên bảo lát sẽ đến chào đấy”.

Ngô Bình không hề ngạc nhiên, anh là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên, luận về địa vị thì anh còn oách hơn viện chủ.

Anh chợt nhớ đến hồi Đường Băng Vân mới đến đây, anh đã đánh chết một người tên là Du Ba, bố của Du Ba lại là trưởng lão của viện Chu Tước nên anh hỏi: “Du trưởng lão không gây phiền toái cho em chứ?”

Đường Băng Vân: “Ông ta chỉ là một trưởng lão hạ cấp, còn em là thiên tài của viện Chu Tước, lại có Thân Công Nam Cung bảo vệ nên ông ta không dám làm gì em đâu”.

Bấy giờ Ngô Bình mới yên tâm nói: “Kể cả thế thì em cũng không thể lơ là được, lát anh sẽ giúp em đột phá Long Môn”.

Không lâu sau, viện chủ của viện Chu Tước đã đến. Đó là một người đàn ông cao gầy, tu vi cảnh giới Chân Tiên hậu kỳ. Nhưng khi thấy Ngô Bình, ông ấy vẫn vô cùng khách sao, chưa vào đến nơi đã tươi cười nói: “Ngô công tử đến chơi mà tôi không nghênh đón từ xa, xin công tử thứ tội”.

Ngô Bình: “Viện chủ khách sáo quá, tôi đến thăm Băng Vân thôi”, anh nghe Đường Băng Vân kể viện chủ tên là Võ Càn Dương, cùng từng là thiên kiêu của thần thổ thông thiên, lẽ ra đã có thể đột phá lên cảnh giới Đại La, nhưng không hiểu tại sao tu vi mắc kẹt ở Chân Tiên mãi mà không thể đột phá được.

Võ Càn Dương cười nói: “Băng Vân là thiên tài trẻ tuổi của viện Chu Tước, nhà Thân Công cũng đã có lời nên tôi luôn để mắt đến cô ấy”.

Ngô Bình: “Cảm ơn viện chủ”.

Võ Càn Dương: “Việc nên làm thôi”.

Trong lúc trò chuyện, Ngô Bình phát hiện Võ Càn Dương đã bị ai đó hạ bùa chú rất mạnh trong người. Lời chú này như một cái động không đấy, luôn luôn hấp thu cạn kiệt thể năng của ông ấy. Nếu không có nó thì chắc ông ấy đã đột phá Đại La lâu rồi.

Anh cố ý hỏi: “Viện chủ Võ, lẽ ra tôi định dẫn Băng Vân đi rồi, nhưng cô ấy bảo viện chủ đối xử với cô ấy rất tốt nên không muốn đến điện Hỗn Thiên”.

Võ Càn Dương cười nói: “Băng Vân rất có tiềm năng, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sau này thành tựu sẽ vượt tôi. Còn cô ấy muốn đi hay ở lại thì tôi đều tôn trọng. Đương nhiên, nếu cô ấy muốn đi thật thì tôi cũng không giữ”.

Ngô Bình: “Hôm nay tôi đến để giúp Băng Vân đột phá lên Long Môn”.

Võ Càn Dương ngạc nhiên: “Vậy ư?”

Ngô Bình: “Tư chất của cô ấy rất tốt, chỉ cần tôi hỗ trợ một chút là đột phá được thôi”.

Võ Càn Dương thở dài nói: “Nếu thế thì cô ấy sẽ trở thành thiên kiêu của thần thổ thông thiên rồi”.

Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Võ Càn Dương ra về, ông ấy đi rồi, Ngô Bình mới nói: “Băng Vân, trong người viện chú có lời chú, anh có thể giải cho ông ấy”.

Đường Băng Vân ngẩn ra: “Lời chú ư?”

Ngô Bình: “Ba cái lận, mà cái nào cũng rất lợi hại. Chúng đã cản trở ông ấy đột phá, nếu loại bỏ được thì ông ấy sẽ đột phá nhanh thôi”.

Đường Băng Vân hỏi: “Thế sao anh không nói với ông ấy luôn?”

Ngô Bình: “Anh có thân với người ta đâu nên không tiện nói. Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, anh thấy con người ông ta cũng được, ít ra cũng đối xử tốt với em”.

Đường Băng Vân như có điều suy nghĩ: “Ừm”.

Sau đó, Ngô Bình đã điều chỉnh cơ thể cho Đường Băng Vân, chuẩn bị cho cô ấy đột phá. Cùng lúc đó, anh cũng tu luyện luôn. Các tia sáng trong Yêu Thần Điện đã thay đổi cơ thể anh, khiến anh có thể chất của thiên tài yêu tộc, vì thế giờ anh có thể tu luyện Thiên Yêu Kinh rồi.

Nhưng thể chất của yêu tộc khác anh hoàn toàn, nếu trộn chung vào tu luyện thì sẽ xảy ra vấn đề. Vì thế, anh quyết định tách ra một phân thân chuyên tu luyện Thiên Yêu Kinh, hoá thân này cũng sẽ nhận được sức mạnh của yêu cốt.

Nghĩ là làm, qua ba ngày chuẩn bị, đã có một người đàn ông da đen sì, cao hơn hai mét xuất hiện cạnh Ngô Bình. Hoá thân này được anh tạo ra từ sức mạnh tia sáng trong Yêu Thần Điện và yêu cốt cùng lý giải của anh về yêu đạo.

Giờ nó đang ở trạng thái đầu nên chưa thể chính thức tu luyện, cần chờ thêm một thời gian nữa.

Anh cho hoá thân vào Động Thiên kệ nó tự tu luyện, còn mình thì bắt đầu giúp Đường Băng Vân đột phá. Anh đã có rất nhiều kinh nghiệm nên lần này rất thuận lợi, loáng cái Đường Băng Vân đã hoàn thành tầng thứ ba của Long Biến và chạm đến tầng thứ tư. Nhưng yêu cầu của tầng này rất cao nên cô ấy phải tạm dừng ở đây.

Sau khi Đường Băng Vân đột phá, Ngô Bình lập tức bảo cô ấy bế quan tu luyện, còn mình thì tranh thủ truyền nốt ý nghĩa Âm Dương cho cô ấy, để cô ấy đột phá cảnh giới này luôn.

Lần này, Đường Băng Vân bế quan nhanh cũng nửa tháng, lâu thì vài tháng. Vì thế, Ngô Bình đã rời khỏi viện Chu Tước rồi đến đại thế giới Thái Thanh. Anh có huyết mạch của Lão quân nên theo lý mà nói thì có thể nhận được truyền thừa chí cao của nơi này.

Đến đại thế giới Phiêu Miểu rồi, anh bị một luồng sức mạnh cuốn lấy rồi xuất hiện ở trước mặt Phiêu Miểu Thiên Tôn.

“Sư tôn”, anh hành lễ.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Huyền Bình, sao con lại đến đây?”

Ngô Bình: “Sư tôn, tiên cảnh Thái Thanh có truyền thừa của Lão quân đúng không ạ? Con tu luyện được không?”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Thật ra chỉ cần có huyết mạch của Lão quân thì sẽ được tu luyện, nhưng sau đó ta đã thiết lập một cửa ải, phải đến cảnh giới Đoạt Thiên thì mới được nhận truyền thừa”.

Ngô Bình: “Ra còn có chuyện này, vậy khi nào đột phá cảnh giới Đoạt Thiên, đệ tử sẽ tới cung Bát Cảnh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.