Thần Y Đào Hoa

Chương 58: Chương 58




Bên trong phòng làm việc khói thuốc lượn lờ, chợt theo gió mà bay, nửa đoạn tro thuốc lá cháy theo ngón tay run lên, nhẹ nhàng rơi xuống, bên trong gạt tàn thuốc nằm ngổn ngang mười mấy mẩu thuốc.

Trương Hạc Minh nếp nhăn tràn đầy trán nhíu chặt lại, chợt hít một hơi thuốc lá, lần nữa đem tàn thuốc bóp chết ở bên trong gạt tàn thuốc, một tay khác cầm điện thoại trên bàn lên.

Tút Tút…

Vang lên nửa ngày, đối diện mới nhận, cổ họng ông ta khẽ động, há miệng một cái, vốn có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Bệnh nhân kia khỏi rồi!”

“Bệnh nhân khỏi rồi?”

Phía đối diện sửng sốt một chút, thật lâu không có tiếng thở, dường như đắm chìm trong khiếp sợ, ước chừng qua chừng một phút, mới có chút âm thanh khô khốc vang lên: “Làm sao nhanh như vậy? Trung y thật sự thần kỳ như vậy?”

Dường như là nghi ngờ, lại như là tự nói, Trương Hạc Minh không có tiếp lời, chỉ là thở dài, hỏi: “Ngô giáo sư,

ông nói làm sao bây giờ đây ?

“Cái gì làm sao?”

Phía đối diện chính là Ngô Nguyên Lượng, ngẩn người, theo bản năng hỏi.

Trên thực tế, chuyện này từ đầu đến cuối cũng không liên quan tới Trương Hạc Minh, xác định đánh cược cũng là giữa Ngô Nguyên Lượng cùng những giáo sư khác và Diệp Thiếu Xuyên, Trương Hạc Minh hỏi lời này, thật sự là có chút không nghĩ ra.

Có điều mới vừa rồi Ngô Nguyên Lượng còn ở trong trạng thái khiếp sợ, vì vậy cũng không quá hiểu ý của

Trương Hạc Minh, nhưng phục hồi tinh thần lại, cũng biết đối phương hỏi cũng không phải là bản thân làm thế nào, mà là ông ta làm thế nào?

Bởi vì Diệp Thiếu Xuyên là người của Trâu Trường Xuân, ít nhất ngoài mặt là vậy, bây giờ Diệp Thiếu Xuyên chữa khỏi cho bệnh nhân, thắng được đánh cược, đã thành công để lại ấn tượng hết sức sâu sắc ở chỗ Vương phó bí thư, Ngô Nguyên Lượng đối với đấu tranh quyền lợi của bệnh viện số một thành phố cũng không quá hiểu, cũng không có hứng thú, nhưng hiển nhiên, bây giờ Trương Hạc Minh không chỉ thua một bậc.

vốn dĩ, Trương Hạc Minh có một anh vợ làm cục trưởng cục vệ sinh thành phố, ở trong bệnh viện ngoài mặt là phó viện trưởng, nhưng trên thực tế địa vị so với viện trưởng còn đặc biệt hơn, ngay cả Trâu Trường Xuân cũng không dám đối đầu với ông ta, sợ bị ông ta làm khó dễ.

Mà bây giờ thì ngược lại, Trâu Trường Xuân thành công dựa vào Vương phó bí thư, có thể nói là tìm được một núi dựa vô cùng cứng rắn, tương đối mà nói, anh vợ của ông ta cũng không coi vào đâu.

Cứ như vậy, ắt sẽ đưa đến quyền lợi kết cấu của bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố xảy ra biến hóa, những chủ

nhiên và giáo sư vốn đứng về phía ông sợ rằng đều sẽ thay lòng.

Không có cách nào cả, loại bệnh viện lớn như bệnh viện số 1 thành phố này, xem quyền lãnh đạo lớn nhỏ thường xem nhiều hơn chính là yếu tố chính trị, mà không phải là năng lực, Trương Hạc Minh có thể tưởng tượng được cuộc sống thất thế của bản thân ông ta, đó tuyệt đối không phải là thứ ông ta mong muốn.

ở trong phòng làm việc ngồi lâu như vậy, rút mau một gói thuốc lá, chính là đang suy nghĩ nên làm gì bây giờ, làm sao mới có thể đổi bị động làm chủ động, có thể quay ngược đè đầu Trâu Trường Xuân.

Chỉ tiếc, ông ta nghĩ sắp nổ đầu, cũng không nghĩ ra bất kỳ cách nào, cho tới khi gọi điện thoại nói chuyện này với Ngô Nguyên Lượng, cũng theo bản năng hỏi một câu.

Nghe thấy Ngô Nguyên Lượng ở bên kia theo bản năng hỏi ngược lại giống vậy, Trương Hạc Minh lập tức tỉnh hòn lại, nói: “Không sao, tôi chỉ là hỏi một chút bây giờ Ngô giáo sư định làm như thế nào thôi, dẫu sao đánh cược vẫn còn.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.