Thần Y Đào Hoa

Chương 39: Chương 39




Diệp Thiếu Xuyên thấy Trương Lực sợ mình như vậy, trong lòng vừa thỏa mãn, lại vừa cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng nhận ra cô gái trước mặt đang nhìn mình khác lạ, cũng chính là em gái của Trương Lực, thật sự không ngờ, Trương Lực lại có một cô em gái xinh đẹp như vậy, thực sự là con người không thể phán xét bề ngoài, nhưng mà, là người thân sao?

Trương Tú rất xinh đẹp, không phải bởi vì khuôn mặt xinh đẹp, mà là vì trên người cô có một loại khí chất vô cùng tao nhã dịu dàng, loại khí chất này, kết hợp với khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đó, nhìn sao cũng không giống cô gái hiện đại, mà giống tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, có tri thức hiểu lễ nghĩa thời cổ đại hơn.

Cho dù chỉ nói một câu, nhưng giọng nói dịu dàng như nước đó của Trương Tú, lại khiến cho trái tim của Diệp Thiếu Xuyên không kiềm được mà rung động, vô thức liếc mắt nhìn đối phương thêm vài cái.

Ánh mắt láo xược đó của Diệp Thiếu

Xuyên, khiến Trương Tú rất khó chịu, chỉ là ánh mắt này cô đã thấy nhiều rồi, cũng không cảm thấy rất tức giận, chỉ là chau đôi lông mày sáng như trăng lại, không nói chuyện.

“Tên tiểu tử này nhìn gì mà chằm chằm vào em gái mình?”

Mặc dù Trương Lực cực kỳ sợ Diệp Thiếu Xuyên, nhưng lại rất quan tâm đến em gái mình, thấy Diệp Thiếu Xuyên nhìn chầm chầm em gái của mình, dường như đã quên đi sự sợ hãi về đối phương, không chịu được mà đi đến trước mặt em gái, đón láy ánh mắt của Diệp Thiếu Xuyên, cố gắng để bản thân lớn tiếng nói: “Sao mày lại đến đây?”

Giọng nói của anh ta, nghe giống như rất lớn rất có khí thế, nhưng dáng vẻ miệng hùm gan sứa đó, đến bệnh nhân đi qua cũng nghe ra.

Đối mặt với sự né tránh liên tục của Trương Lực, lại không dám nhìn vào mắt mình, Diệp Thiếu Xuyên lắc đầu, nhưng hề không tức giận, đối phương bảo vệ em gái mình, không có gì đáng trách, bản thân vừa nhìn chầm chầm vào em gái của người ta, quả thật là có hơi khó xử.

“Tôi là bác sĩ mà, lẽ nào anh quên rồi sao?” Diệp Thiếu Xuyên cười nói, quan sát cái chân của Trương Lực một lúc, nói tiếp: “Xem ra anh hòi phục rất tốt, hoàn toàn có thể xuất

viện rồi, bây giờ về nhà tịnh dưỡng, chỉ cần không cử động bừa bãi, trên cơ bản thì không có vấn đề gì, rất nhanh sẽ tốt lên.

“Mày là bác sĩ?”

Đối với lời nói của Diệp Thiếu Xuyên, Trương Lực khịt mũi khinh thường, chỉ là tên làm công trong một phòng khám nhỏ mà thôi, cũng dám lớn tiếng nói mình là bác sĩ, thật là không biết xấu hổ.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn ta không dám biểu hiện ra, chỉ hạ thấp giọng nói xuống, hỏi: “Mày tìm tao có chuyện gì?”

Bây giờ anh ta rất nóng lòng muốn tránh xa Diệp Thiếu Xuyên một chút, nhưng lại không đắc tội với Diệp Thiếu Xuyên, chỉ có thể giả vờ xã giao cho có lệ, hi vọng có thể khiến Diệp Thiếu Xuyên nhanh chóng rời đi.

“Không có chuyện gì, chỉ chào hỏi một cái mà thôi, ở đây có bệnh nhân, tôi đến xem một chút, không phải vừa hay gặp được anh sao, chào hỏi một cái thôi.

Sao Diệp Thiếu Xuyên lại không nghe ra sự bài xích trong lời nói của Trương Lực, nhưng anh vẫn cố ý làm ra vẻ không hiểu, cười mỉm giải thích nói.

Trương Lực nghe thấy lời này, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải đến cản trở mình, may quá may quá, chết tiệt, may mắn thối tha, lão tử sợ nó sao? Được rồi, thực sự có sợ một chút!

Vào lúc này, Trương Lực không lo sợ gì nữa, dù sao sau này anh ta cũng không định gặp lại Diệp Thiếu Xuyên, đương nhiên, cũng không thể để cho Diệp Thiếu Xuyên nhìn thấy em gái mình.

“Vậy thôi, nếu mày bận thì cứ đi trước, bọn tao phải đi rồi.

” Trương Lực nói.

‘Được, các người đi trước đi.

Lời Diệp Thiếu Xuyên nói ra khiến Trương Lực vô cùng nhẹ nhõm, nhưng một câu sau đó suýt chút nữa làm cho bước chân anh ta lảo đảo, ngã xuống đất: “Đúng ròi, chút nữa tháo băng anh không cần phải tới đây, đến thẳng phòng khám nhỏ đi, tới lúc đó tôi sẽ đích thân giúp anh tháo.

Trương Lực không biết bản thân làm sao rời bệnh viện, đứng ở cửa bệnh viện rộn ràng, anh ta cảm giác trên người nhớp nhúa, khó khăn thu tới cực điểm.

“Khốn kiếp!”

Anh ta thầm mắng một tiếng, bởi vì phải xuất viện, bản thân buổi sáng vừa mới tắm, chỉ là thấy đến cái thằng cha đó, lại ra một thân mồ hôi lạnh, chủ yếu nhất là, tâm tình tốt của một ngày tất cả đều phá hủy.

“Còn muốn bảo mình đi chỗ phòng khám nhỏ, nằm mơ đi!” Trong miệng

Trương Lực măng, xa xa nhìn em gái cản xe taxi đi tới.

“Anh, chúng ta trở về thôi!” Trương Tú đỡ anh nói.

“Được!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.