Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 25: Cho dù không có anh ta




Chu Luật mặc dù là người hành xử trong trò chơi rất nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ là người phân không rõ trò chơi và hiện thực.

Nghiêm túc thì cứ phải nghiêm túc, đó là thái độ làm việc nhất quán của cậu. Có điều, tình cảm ở trong trò chơi cùng thế giới hiện thực rốt cuộc có gì khác biệt, từ trước đến nay cậu đều rất rõ ràng.

Một tấm khăn che khuất tưởng tượng, mỗi một người đều có.

Đó là lí do vì sao một thứ có thể phát triển rất nhanh rất thuận lợi, cũng có thể nháy mắt hoàn toàn tan vỡ, mà con người, thì mãi mãi không thể đơn giản như vậy.

Trong hiện thực còn chưa tính. Vì sao ngay cả trong trò chơi tình cảm của bọn họ cũng có thể tưởng thật, vì sao cái loại tình cảm hư ảo này cũng có thể mãnh liệt như thế…… Đây là vấn đề Chu Luật không sao lý giải được.

Mà “thích” của Thanh Dạ rốt cuộc là mức độ nào, rốt cuộc có phải hay không chỉ là một lời thuận miệng vui đùa, Chu Luật cũng không thể lý giải.

.

Tối ngày hai mươi tư tháng mười hai, có một trận công thành chiến.

Đêm Noel, số người xin phép đã quá nửa. Trong đó có cả Thanh Dạ cùng Trà Trà.

Tháng này tính cả năm mới sắp tới, chỉ sợ đều là thời kì nước rút của công thành chiến.

Lượng view chiến báo trên diễn đàn cũng giảm xuống rất nhiều so với trước kia, các phóng viên liên tục oán giận vì sao mình không thể xin nghỉ. Thậm chí ngay cả được mọi người coi trọng nhất bảng xếp hạng, cũng mất đi địa vị tối cao dĩ vãng.

Điều này nếu xét theo một mặt khác, hầu hết các game thủ đều coi trọng tình cảm hơn lợi ích.

Đây chưa chắc đã không phải là một hiện tượng tốt.

.

Chu Luật theo thường lệ an bài ổn thỏa tổ đội cùng nhiệm vụ. Bắt đầu sửa sang lại hành trang của mình.

Hôm nay cậu không dùng char thần quan quen thuộc, mà chọn thích khách. Người công kích của công hội không đủ, cậu chỉ đành giảm bớt nhân số phụ trợ để bù vào lỗ hổng của đội ngũ.

Tiểu Hàn tuy rằng xấu tính chút, nhưng làm thần quan thủ thành, nên cũng không thiếu kỹ thuật. Trải qua mấy ngày rèn luyện do thiếu nhân số, Tiểu Hàn thao tác tiến bộ rất nhiều so với trước đây.

Tám giờ mười.

Vừa định phân phó mọi người bắt đầu, Thanh Dạ bỗng nhiên xuất hiện.

Đối với mọi người ở đây mà nói, người này cũng được coi là vị khách hiếm thấy.

“Lão đại, hôm nay rốt cuộc đi đánh nhau cùng bọn em?” Có người thực hưng phấn mà hỏi.

“Không.” Thanh Dạ mỉm cười, “Anh chỉ đến nhìn xem các cậu, chờ một chút lại đi.”

“Việc gì bận rộn như vậy? Lễ Giáng Sinh cũng không đến chơi?”

“Ha…… Lão đại nhất định là đi hẹn hò với bạn gái thôi.”

“Nhưng mà lão đại có bạn gái sao?”

“Cậu xem, chị Trà Trà không phải cũng không đến sao?”

“Á à…… Thì ra là thế.”

Tự nhận là phát hiện bí mật mọi người cùng nhau cười gian.

“Mấy đứa này……”

Thanh Dạ lắc đầu. Vừa không khẳng định cách nói của bọn họ, cũng không phủ nhận.

“Tốt lắm, đừng cười nữa. Phải xuất phát hiện giờ xuất phát đi.”

Một bên Chu Luật lên tiếng.

“Dạ…..”

Vây quanh Thanh Dạ mọi người lúc này mới lưu luyến tản đi, làm chính sự thôi.

“Thích khách Luật cũng rất phong cách thôi…… một chút cũng không thua kém tôi.”

Thanh Dạ tán thưởng tạo hình của Chu Luật, tựa hồ hoàn toàn không tính toán phải giải thích gì.

“Có thời gian nói lung tung, không bằng đến giúp một chút đi.” Chu Luật lạnh nhạt nói, “Làm hội trưởng, công thành chiến ở một bên xem trò vui thì ra cái gì.”

“Hiện tại tổng chỉ huy là Luật, cho nên tôi một chút cũng không lo lắng.”

Thanh Dạ cười, “Tôi cũng sắp phải đi rồi.”

“Phải đi cứ đi, đừng ở chỗ này cản đường.”

“Luật, tâm trạng cậu……”

“Xin lỗi, thực khó chịu.”

“Đúng vậy……” Thanh Dạ xấu hổ cười cười, “Khó được đêm Noel, cậu không chuẩn bị tặng tôi cái gì à?”

“Anh muốn quà?”

“Vừa rồi tôi có gặp Quả Quả, cô bé ở trước mặt tôi khoe rất lâu……” Thanh Dạ cười, “Không nghĩ đến Luật cũng làm nhiệm vụ quà tặng, nói thật, rất muốn có cái rương Luật làm.”

Lời của Thanh Dạ làm Chu Luật nhớ tới bước cuối cùng của nhiệm vụ quà tặng, NPC thủ đô nói…… “Chiếc rương xinh đẹp, chứa đựng niềm vui bất ngờ. Hy vọng tâm ý của cậu có thể thật sự truyền đến đối phương……”

Hiện giờ NPC, được nâng cấp càng ngày càng chân thực. Câu nói kia ngụ ý là, cho dù món quà đưa đến tay đối phương, tâm ý của bạn cũng chưa chắc đã truyền được đến đối phương.

Nói như vậy, lại có ý nghĩa gì?

Chu Luật thản nhiên trả lời:

“Anh tới chậm rồi, cái rương cuối cùng đã tặng người khác.”

“Thật sao…… vậy thì thật đáng tiếc.”

“Tôi nên xuất phát.”

Chu Luật cắt ngang đề tài này.

“Luật, mấy ngày này vất vả cho cậu. Nhưng là vô luận thế nào, xin hãy bảo vệ Hưu Bá Luân.”

“Không cần anh nói.” Chu Luật đáp, “Cho dù anh cả ngày không đến, trái đất vẫn cứ quay như thường.”

“Luật……” Trong giọng Thanh Dạ có mấy phần bất đắc dĩ, “Qua mấy ngày nữa cậu sẽ hiểu. Mà có mấy lời…… tôi sớm muộn cũng nói với cậu.”

Sau khi nói xong, Thanh Dạ rời đi. Rời đi rất dứt khoát.

.

Công thành chiến đêm đó, tất cả hội viên đều được kiến thức một mặt khác của hội phó.

Thay đổi chức nghiệp, Chu Luật từ một người phụ trợ tận tâm tận lực trở thành một sát thủ cực kỳ khát máu. Mạnh mẽ loại bỏ tất cả chướng ngại, tựa hồ càng ngày càng dũng mãnh. Cậu chỉ dùng một tiểu đội đã đem tất cả những kẻ xâm phạm Hưu Bá Luân giết sạch, làm cho thời gian sau đó không kẻ nào còn dám xông lên, trước cổng thành vắng vẻ vô cùng.

Toàn bộ hội viên lần đầu tiên ở công thành chiến, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là không có việc gì làm.

Mọi người nhất trí cho rằng Chu Luật là bị kích thích. Lại không biết Chu Luật đột nhiên bộc phát, chỉ là vì trạng thái tinh thần bị sa sút mà thôi.

Căn bản không cần thiết, bởi vì anh ta không ở mà khó chịu.

Cho dù không có anh ta, trái đất vẫn quay như bình thường.

Cho dù không có anh ta, mình vẫn có thể dẫn dắt mọi người bảo vệ Hưu Bá Luân.

Nếu bị việc nhỏ này nhiễu loạn tâm tư khiến cho Hưu Bá Luân thất thủ, chắc chắn sẽ bị chê cười. Chu Luật cũng nhất định không tha thứ cho chính mình.

Chu Luật không muốn bị bất cứ kẻ nào khinh thường.

Nhất là anh.

.

Cùng lúc đó, em gái của Chu Luật, Quả Quả đang một mình ở bình nguyên Áo Bố Nhĩ luyện cấp.

Trước kia cần người khác đi cùng mới có thể đánh lại trâu rừng, hiện giờ một người cũng có thể miễn cưỡng đối phó.

Anh trai Chu Luật vì mỗi tuần công thành chiến mà lo lắng, hơn nữa tâm trạng không tốt, Quả Quả không dám tùy tiện quấy rầy.

Tùy tùng vạn năm Thiên Lý, kỳ thật gần đây cũng ít khi xuất hiện bên cạnh cô. Trừ ngày hôm qua cùng đi làm nhiệm vụ quà tặng, thời gian còn lại cơ bản đều có việc bận.

Nói không chừng là đang tia chị gái nhà nào rồi…… Quả Quả nghĩ.

Một ngày nào đó, Thiên Lý sẽ kết hôn sau đó cả ngày bầu bạn bên cạnh vợ…… Mà mình tùy hứng như vậy, không biết anh ta có thể nhẫn nhịn được bao lâu?

“Như ý lang quân của em! ! a a a a a…… ! !”

Quả Quả giống như phát tiết đánh ra một đống chữ “A” dài ngoằng.

Đánh xong lúc sau, mới phát hiện vạch huyết của mình sắp sửa về không…… mà hai con trâu rừng, vẫn còn đang điên cuồng húc cô.

Lúc luyện cấp mà thất thần quả thực là tật xấu tồi tệ……

Quả Quả cố hết sức chống cự.

“Cô bé ngốc, muốn hỗ trợ không?”

Bên cạnh có người nhàn nhã hỏi.

Quả Quả rất muốn chửi đối phương vì sao còn thảnh thơi đặt câu hỏi, nhưng mà cô đã không có thời gian đánh chữ, chỉ phải dùng sức gật đầu.

Đối phương bật cười, tiến lên giúp cô giải vây.

“Hô……”

Vừa thấy nguy cơ giải trừ, Quả Quả khí thế lại nổi lên. Trừng đối phương nói:

“Hồ Ly đáng chết! Thấy em khó khăn còn không nhanh tới cứu, ở đấy mà nói nhảm nhí!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.