Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 2: Hậu quả




Tiểu pháp sư Quả Quả mới có 13 cấp, đi bình nguyên Áo Bố Nhĩ đánh trâu rừng rất thích hợp.

Có lẽ là cho rằng tâm tình Chu Luật không tốt, dọc theo đường đi Quả Quả khó được biểu hiện thái độ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà sau hơn nửa tiếng im lặng, cô bé rốt cuộc nhịn không được mở miệng một lần nữa:

“Anh……”

“Hử?”

Thao tác đã vô cùng thuần thục, cho dù phải ngừng lại đánh chữ, cũng có thể đồng thời ứng phó đâu vào đấy đám trâu rừng đấu đá loạn xạ.

“Anh lợi hại như vậy, bị những người đó hùa vào bắt nạt không thấy không cam lòng à? Không bằng…… tìm cơ hội đoạt lại Cách Lãng Địch Á đi.” Cô bé đưa ra đề nghị có vài phần ngốc nghếch.

Chu Luật cười nói: “Anh lợi hại như vậy thật sao?”

“Đương nhiên! Cách Lãng Địch Á chẳng phải bởi vì có anh nên mới được như bây giờ sao?” Cô bé kích động nói, “Từ lần đầu tiên hệ thống công bố bảng danh sách cao thủ, số lượng fan của anh vẫn cứ tăng chứ không hề giảm…… Nếu em mà là thần quan, nhất định sẽ lấy anh làm mục tiêu cố gắng……”

“……”

“Bởi vậy mới nói Cách Lãng Địch Á là cái gì chứ…… Lấy thực lực của anh, nếu muốn, những kẻ đó căn bản không phải là đối thủ.”

“…… Nào có chuyện dễ dàng như vậy.” Chu Luật bật cười, “Anh thấy mình cứ làm một kẻ thừa thãi tương đối thích hợp.”

“Anh ~~!” Hét lên như thể hận không thể biến thành vũ khí chém xuống.

“Huống hồ, cho tới bây giờ anh vẫn chỉ là người ngoài, làm sao có tư cách ‘đoạt’ lại Cách Lãng Địch Á?”

“Anh……”

“Cho dù Hồ Ly cố ý cho anh cơ hội, anh cũng sẽ không làm như vậy.”

“……”

Cô bé không còn lời nào để nói. Không khí lại một lần nữa trở về yên lặng.

Chu Luật ưỡn thẳng cơ thể, ở trên bàn phím gõ: “Quả Quả yêu quý, em nếu không chuyên tâm một chút, đừng oán trách anh đây không bảo vệ được em.”

Cô bé cả kinh, giờ mới phát hiện không biết từ lúc nào, mình và Luật đã bị một đàn trâu rừng đông nghìn nghịt vây quanh.

“Ai nha nha…… ! Cứu mạng!”

.

Mười giờ đúng, công thành chiến toàn server tuyên bố chấm dứt.

Sau khi tạm biệt Quả Quả, Chu Luật đi tới nơi tập hợp của công hội Cách Lãng Địch Á ── Cantera trấn tìm Hồ Ly.

Không giống trước đây, hôm nay sau khi chấm dứt công thành chiến, hội viên vẫn chưa lập tức giải tán về nhà, mà tụ tập lại một chỗ, tạo thành một vòng tròn bàn bạc cái gì đó.

Có lẽ là dùng kênh của công hội, Chu Luật không nhìn được nội dung cuộc trò chuyện.

Thân phận của mình đặc thù, lúc này đi tới quấy rầy rõ ràng là tự rước lấy mất mặt. Chu Luật tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, Hồ Ly tựa hồ cũng phát hiện sự tồn tại của Chu Luật, đứng dậy nói với hội viên xung quanh:

“Hôm nay đến đây thôi. Còn có ý kiến gì thì ngày mai bàn tiếp.”

Mọi người nghe vậy, lúc này mới túm năm tụm ba rời đi.

Quảng trường lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại Chu Luật, Hồ Ly, cùng ba thành viên khác của tổ săn rồng.

Tâm trạng Hồ Ly có vẻ không tốt. Không hề có lời hàn huyên cùng biểu tình dư thừa, chỉ nhìn cậu gật đầu, sau khi tổ chức xong đội ngũ, liền một mình đi đến hiệu thuốc.

“Xảy ra chuyện gì à?” Chu Luật dùng kênh riêng tư hỏi Thiên Lý vốn cùng mình giao tình rất tốt.

“Hôm nay không có thành, thậm chí ngay cả một cái thành nhỏ xung quanh cũng không có. Cho nên lão đại vô cùng tức giận.” Thiên Lý cũng dùng kênh riêng tư trả lời.

“Sao thế được?” Chu Luật có chút kinh ngạc.

Lấy thực lực của Cách Lãng Địch Á, ít nhất cũng phải chiếm được một trong bốn thành lớn nhất mới đúng. Một cái thành cũng không có…… vẫn là lần đầu tiên từ hồi Chu Luật đến Thần Vô cho tới nay.

“Bởi vì có vài kẻ ngu ngốc tự cho là đúng, tự tiện quyết định đến cướp đoạt thành của Ánh Sáng. Kết quả ăn trộm gà không thành còn để mất nắm gạo, bị Ánh Sáng tập kích thành công, đã đánh mất Tắc Lâm Cách Lặp của nhà mình. Hơn nữa khi đó thời gian đã gần hết, phát động tiến công lại là không có khả năng.” Thiên Lý bất mãn oán giận.

Cho nên, đã diễn biến thành cục diện hiện tại?

…… Quả thực rất ngu ngốc. Chu Luật thở dài.

.

Tứ đại công hội của Thần Vô Bi Luyến Hồ, Cách Lãng Địch Á, Ngân Cánh Đế Quốc, Ánh Sáng Chi Đường và Ảo Giác Liên Minh. Tuy nói thực lực của Cách Lãng Địch Á đang chiếm ưu thế, nhưng mà chút ưu thế ấy cũng không rõ ràng, căn bản không thể đem đi làm lợi thế đánh bạc. Tứ đại công hội, mỗi hội phân biệt chiếm cứ một chủ thành, thiên hạ chia làm bốn phần, là kết quả của liên kết ràng buộc giữa các bên, một khi có người muốn phá vỡ thế cân bằng, nhất định phải càng cẩn thận, nếu không sẽ giống như Cách Lãng Địch Á lúc này, trả giá rất lớn.

“Chỉ là mất Tắc Lâm Cách Lặp một tuần thôi mà, tuần sau còn có thể đoạt lại” ── lời này nói thì nghe đơn giản, kì thực bao hàm ý nghĩa vô cùng nghiêm trọng. Trò chơi Thần Vô Online này, một chủ thành trong một tuần thời gian cũng có thể tăng thêm bao nhiêu độ phát triển, độ phòng ngự, có thể chế tạo thêm bao nhiêu bảo vật, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng. Huống chi, bảng xếp hạng chủ thành tượng trưng cho vinh quang, ở trong mắt của ai cũng quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Bảng xếp hạng update vào ngày 28 hàng tháng có tổng cộng 20 hạng mục. Dựa theo thực lực của công hội, lượng dược chế được, mức độ hoàn thành nhiệm vụ, xếp hạng kim ngạch buôn bán hàng hóa…… cho đến xếp hạng thực lực các game thủ theo từng loại chức nghiệp, hầu như mỗi tháng đều rầm rộ thảo luận trên diễn đàn.

Bốn vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng công hội tự nhiên hoàn toàn không có thay đổi. Nhưng mà, thứ tự trong bốn vị trí đầu này nếu xảy ra biến hóa…… hậu quả có thể đoán được.

“Đám ngốc này vừa mới đuổi anh đi, lập tức đã gieo gió gặt bão…… Hiện tại bọn họ cũng nên biết bản thân có bao nhiêu vô dụng!” Thiên Lý oán hận nói, “Dám kết bè kéo cánh diễu võ dương oai, cũng không thèm nhìn xem bản thân là cái quái gì chứ.”

“Bỏ đi, Thiên Lý. Chuyện này anh tin tưởng Hồ Ly đều có suy tính, em không cần để ý nhiều làm gì.” Chu Luật lạnh nhạt nói, “Huống chi, Cách Lãng Địch Á từ thứ sáu tuần trước đã không còn liên quan gì anh nữa.”

“Anh……”

“Hồ Ly đã trở lại, chuẩn bị xuất phát thôi.”

“Anh Luật, anh thật sự không nghĩ quay về Cách Lãng Địch Á?”

“…… Có lẽ vậy, Thiên Lý.”

Bên kia Hồ Ly đã mang tới đầy đủ đồ tiếp viện cùng trang bị. Rầu rĩ nói với mọi người:

“Đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.