Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc




Chu Luật còn chưa bao giờ nếm thử ở thời khắc cuối cùng trộm thành, Thanh Dạ cũng chưa gặp tình huống tương tự.

Trộm thành kỳ thực là việc tốn công sức nhưng không thu được kết quả tốt. Tuy rằng đối với trang bị và năng lực yêu cầu rất cao, nhưng xác xuất thành công cũng không cao. Một khi thất bại, thực dễ dàng rơi vào đối phương chế nhạo, làm mất mặt công hội nhà mình.

Hiện giờ việc đã đến nước này, chỉ có thể thử một lần. Không chỉ vì cho hội viên mất mát một hy vọng, quan trọng hơn là, Chu Luật chưa bao giờ nguyện ý buông tha cho bất cứ cơ hội nào.

Hai người lẻn vào trong thành, bằng tốc độ nhanh nhất xuất phát đến tầng hầm.

Bởi vì đang tàng hình, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vạch máu của đối phương. Trên mạng không thể biểu hiện được cảm xúc chân thật nhất bởi vậy khiến việc trao đổi trở nên rất khó khăn, nhưng là, Chu Luật lại cảm thấy, giờ phút này bọn họ tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ của đối phương.

Không cần hỏi, cũng hiểu được lời đối phương muốn nói.

Không cần quan sát, cũng biết được ý đồ chân chính của đối phương.

Tựa hồ ngay cả hô hấp cũng có thể phối hợp cùng nhau…… Đối với người quen biết chưa được bao lâu, điều này nghĩ tới thật kỳ diệu.

Trong tầng hầm có rất nhiều người.

Viên pha lê tím, yên lặng nằm trên đàn tế.

Ba phút cuối cùng.

Chu Luật nắm lấy thời cơ thích hợp nhất, quyết đoán hiện thân.

Tầng hầm bỗng nhiên nhiều thêm một từ người hiện ra từ hư không……

Quân địch kinh ngạc.

.

Chín giờ năm mươi bảy phút.

Đu Đủ ở nơi tập kết càng không ngừng đi qua đi lại, nỗ lực bình ổn trong lòng sốt ruột.

Có điều, lại làm cho người khác càng nhìn càng sốt ruột……

“Đu Đủ…… cậu dừng lại một chút được không hả?” Cá Chết cảm thấy đầu óc choáng váng.

Đu Đủ hoàn toàn không quan tâm.

“…… Tên nhóc chết tiệt…… cậu cứ như vậy nhìn xem càng phiền……”

“Mấy giờ rồi?” Có người nhịn không được hỏi.

“Tiêu chuẩn giờ Bắc Kinh, chín giờ năm mươi tám phút lẻ một giây.” Có người trả lời.

“…… Sắp xong rồi đi.”

“Tất cả mọi người ở đây làm gì vậy?”

Người của mấy phân hội khác cũng lục tục trở lại.

“Khả Nhạc, sao anh lại trở về?” Cá Chết hỏi, “Công thành chiến không phải còn chưa xong sao?”

“Cũng sắp xong hết rồi…… mấy thành nhỏ bên bọn tớ cũng chẳng còn ai đánh.” Cung thủ Tinh Linh cười nói, “Làm ăn ế ẩm.”

“Ách…… Thì ra là thế.”

“Thế còn các cậu, bỏ chủ thành chạy đến nơi tập kết làm gì? Không sợ bị người ta cướp à?” Hội trưởng phân hội nghi hoặc hỏi.

“……”

Một trận xấu hổ trầm mặc.

“Đã sắp đến năm mươi chín phút……”

—— nếu như trong trò chơi có giọng nói, như vậy những lời này chắc chắn là khóc thét.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về cột tin tức của công hội. Nơi đó vẫn trống không như cũ.

“Ôi ôi……”

“Quên đi, thỉnh thoảng trải qua mấy ngày không thành…… coi như là trải nghiệm hiếm có.”

“……”

Có người tiếp tục thở dài. Có người tự an ủi mình. Có người…… vẫn như cũ sốt ruột không thôi. Mà cái tên cuồng nhiệm vụ nổi tiếng toàn sever nào đó, đã đứng dậy tiếp tục hướng tới nhiệm vụ bí mật.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đại đa số mọi người tâm trạng tiếp tục lo lắng.

Cho đến…… chín giờ năm mươi chín phút bốn mươi giây.

“Chủ thành [Hưu Bá Luân] thuộc khu Ngải Nhân La Tư bị công hội [Ánh Sáng Chi Đường] chiếm lĩnh.”

Trên màn hình xuất hiện hàng chữ lúc này có vẻ đáng yêu xúc động lòng người.

Sau đó…… Mọi người lại bắt đầu không hẹn mà cùng sững sờ.

Cũng không lâu lắm, hai người lập nhiều công lao trở về.

Chu Luật còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã lập tức bị vô số nước miếng nhấn chìm……

“Trời ạ…… Thật sự làm được! Thật sự là siêu sao!”

“Hai người thật mạnh……”

“Quá tuyệt vời! Lần sau cũng mang em cùng đi với!”

“Bọn em quả thực lo lắng muốn chết.”

“Tiểu Thanh Thanh ~ tui yêu cậu ~”

Thật sự là không quen lắm…… xung quanh tất cả đều là những ánh mắt sáng như sao.

“Được rồi, mấy tên nhóc các cậu khỏi cần nịnh nọt.” Thanh Dạ cười khổ, “Phải biết rằng, anh chính là lựa chọn tự sát cùng kết tinh…… thắng cũng không đẹp đẽ chút nào.”

“Liên quan gì chứ, thắng chính là thắng!”

“Đúng thế, chiến thuật này cũng không tồi nha.”

“Nhiệt liệt chào mừng Hưu Bá Luân trở về ~”

“…… Chuyện này.” Chu Luật một chút cũng chưa quên lý do xảy ra sự việc, “Phiền toái ai đó nói cho tôi biết vì sao lại mất thành, được chứ?”

“……”

“Hóa ra, anh còn nhớ à……”

“Vô nghĩa.”

“Hội phó…… anh không thể quên luôn chuyện này sao?”

“Không thể.”

Kế hoạch làm dịu của Cá Chết và Mèo Lười thất bại, chỉ đành đem ánh mắt cảm thông nhìn Đu Đủ.

“Phó hội trưởng, anh phạt em được rồi.”

Đứa nhỏ thẳng tính ít suy nghĩ này, lúc nào cũng không quên nhắc nhở bản thân “Trách nhiệm cơ bản nhất của người đàn ông đó là dám làm dám chịu”.

“Hử?” Chu Luật nghiền ngẫm nhìn cậu.

“…… Em đã thủ hạ lưu tình đối với quân địch.”

“Đối phương là mỹ nữ……?”

“Phó hội trưởng!”

Đu Đủ không tin được ngay cả Chu Luật cũng thích trêu chọc.

“…… Đối phương là bạn của em.”

Cậu thuật lại nguyên nhân một lần nữa.

Chu Luật nghe xong, có chút nghi hoặc hỏi: “Cậu nói, anh nên xử lý cậu thế nào đây?”

“Tùy ý……”

“Tùy ý?” Chu Luật nghĩ, cười nói, “Thế, cấm tham gia công thành chiến trong một tháng, cộng thêm trở thành bia cho toàn bộ hội viên luyện tập kỹ thuật cùng với nô lệ của dược sư, có thể chứ?”

“Không phải đâu! Thảm như vậy?”

Đu Đủ lập tức ai oán kêu lên. Nhưng mà càng khủng bố hơn chính là, cậu phát hiện phía sau toàn thể đồng bào đang nhìn mình cười gian…… Giống như rất vui vẻ có thêm một tấm bia không thể phản kháng……

Rùng mình.

“Được rồi……” Đu Đủ khẽ cắn môi, đáp ứng, “Em nhận, em làm là được! Không phải là làm bia cho toàn bộ hội viên luyện tập cùng với nô lệ của dược sư sao……”

“Cậu nhận cái gì chứ.” Chu Luật lại cười, “Chẳng qua là trêu cậu một chút thôi.”

“A……?” Đu Đủ hoàn toàn trợn tròn mắt.

“Cậu cũng cần phải học hành, làm sao có nhiều thời gian như vậy làm bia luyện.” Chu Luật hiếm có nhẹ nhàng nói, “Là người luôn có đôi khi phạm sai lầm, anh không phải không thể hiểu được. Lần này dù sao cũng không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng không cần thiết xử phạt cậu.”

Thanh Dạ ở một bên ra sức gật đầu.

“Tóm lại, cứ như vậy đi. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Tiểu Hàn bình thường ý kiến nhiều nhất giờ chỉ hừ một tiếng, không nói gì.

“Ai……” Có người thì lại thở dài.

“Thiếu cái bia sống…… thật sự làm người ta bi thương.”

“Đúng thế, đúng thế……” Đồng thời n người phụ họa.

“Mấy tên vui sướng khi người gặp nạn các cậu…… !” Đu Đủ không thể nhịn được, bùng nổ, “Tôi làm thịt các cậu!”

“Đu Đủ…… cậu muốn mưu sát đồng môn sư huynh sao!?”

“Sư huynh cái gì! Cậu là đồ yêu quái!”

“Này, này…… không nhận thân thích hả!”

“Cứ náo nhiệt thế này, cũng rất tốt.” Thanh Dạ nhìn cảnh tượng “hòa thuận vui vẻ” trước mắt, mỉm cười.

“Ừhm…… đúng vậy.”

“Luật, mấy giờ cậu logout?”

“Ngày mai được nghỉ, cho nên không sao cả.” Chu Luật trả lời, “Có việc à?”

“Cùng tôi đi Hằng Chi Sâm một chuyến đi.”

“Làm gì?”

“Kiếm dược liệu……”

“…… Tôi cũng không thể lựa chọn đi ngủ?”

“Đương nhiên không.” Thanh Dạ cười, “Khó được cơ hội đi chơi đêm mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.