Thần Vô Chi Nguyệt

Chương 14: Bất an




“Đây là quyết định sau khi tôi đã suy nghĩ kĩ càng.” Chu Luật trả lời.

“Tôi không chấp nhận!”

“Tại sao?”

“Tại sao?” Tiểu Hàn bật cười, “Trước đây phòng thủ tầng hầm đều là do tôi chỉ huy, luận kinh nghiệm, luận năng lực, tôi có điểm nào không bằng người khác?”

“Nếu chức đội trưởng này đáng giá cho cậu coi trọng như thế, tôi cũng không biết nói gì hơn.” Chu Luật khẽ thở dài, “Nhưng là, từ trước tới giờ tôi chỉ biết chọn lựa người thích hợp nhất đảm nhiệm chức vụ tương ứng. Cậu rất nông nổi, Tiểu Hàn, mà người chỉ huy tầng hầm cần nhất chính là vững vàng và bình tĩnh. Chờ khi cậu khắc phục được tật xấu, lúc đó tôi sẽ giao lại cho cậu.”

“Nhưng anh cũng không thể để người không có kinh nghiệm như cô ta làm được!” Tiểu Hàn giận cá chém thớt, “Thật sự rất ẩu tả.”

“Kỳ thị con gái là không đúng.” Cá Chết ở một bên chen vào, “Tớ cảm thấy Ly Ca không tồi, không chừng sau này còn có thể trở thành chị Trà Trà thứ hai…… cô gái mạnh mẽ, ha ha.”

“Cậu nói được là được sao? Buồn cười!”

Đối mặt với lời nghị luận của người khác, nữ thần quan chỉ lẳng lặng ngồi ngay ngắn, một câu cũng không cãi lại.

Ở phân hội của Trà Trà rèn luyện rất lâu, lại đến chủ hội một thời gian ngắn. Cô bé này cũng không phải không có kinh nghiệm, không có năng lực. Chỉ là cho tới nay bởi vì quá an phận, cho nên vẫn che giấu hào quang vốn nên nở rộ.

“Ly Ca.” Chu Luật gọi, “Nói cho anh biết em có thể đảm nhiệm không? Nếu không được, anh có thể đổi cho em xuống.”

Cô gái yên lặng một lát, mở miệng nói:

“Em sẽ cố gắng hết sức, hội phó.”

“Tốt lắm. Cứ như vậy đi.” Chu Luật gật đầu, “Những chuyện khác để sau. Các đội xuất phát.”

“Anh……”

Tiểu Hàn tức giận đến sắp bùng nổ.

Các đội lục tục rời khỏi địa điểm tập hợp. Tiểu Hàn hoàn toàn không có tâm trạng tham gia công thành chiến, đơn giản liền ở lại điểm phục sinh, làm một ít công việc phụ trợ đơn giản.

Chu Luật không nói gì nữa. Dù sao loại tâm trạng này, thật sự cũng không thích hợp tham gia thủ thành.

.

Từ sau khi hình thành cục diện tứ cường, tứ đại công hội cho dù là lúc công thành chiến cũng hiếm khi cùng lúc xuất hiện, càng không nói công thành lẫn nhau. Đối với việc đối phương sẽ chiếm thành nào cũng sẽ có phỏng đoán, bởi vậy không ai nguyện ý đánh vỡ cục diện cân bằng này. Ví dụ thực tế lần trước Cách Lãng Địch Á nhất thời không suy tính, tiền mất tật mang mọi người đều thấy, bởi vậy hành động sau này càng thêm cẩn thận.

Ra ngoài dự kiến của Sera trong bài post kia, bất giác, cái loại cân bằng làm người ta mệt mỏi rồi lại an lòng trước kia dần dần khôi phục. Như thể tứ đại công hội đã cùng ký kết hiệp ước hữu nghị bất thành văn. Sau khi Ngân Cánh Đế Quốc trợ giúp Cách Lãng Địch Á hai lần đánh lui Ngã Phật Từ Bi, một vài game thủ kiên định cho rằng, sóng gió trước đó chỉ là ảo tưởng, sau này bốn chủ thành của bốn công hội nhất định sẽ cùng nhau kết minh, để đạt tới mục đích độc quyền vĩnh cửu.

Nhưng trên thực tế, theo hiểu biết của Chu Luật về bốn hội, cậu biết, loại cân bằng nhìn như vững chắc thực tế lại yếu ớt này duy trì không được bao lâu. Hồ ly không phải là một người dễ dàng thỏa mãn, Ken của Ngân Cánh, Trục Phong của Ảo Giác cũng không phải. Người duy nhất tương đối dễ dàng thỏa mãn…… đại khái…… cũng chỉ có vị kia nhà mình.

Nghĩ đến đây, tự nhiên thấy vô lực.

Đã hơn nửa tháng không gặp Hồ Ly, bất luận là ở trò chơi, hay là hiện thực. Gọi điện cũng không ai đón. Có đôi khi bất giác lại suy nghĩ đối phương có đúng giờ ăn cơm, hoặc là về mấy tên khó thu phục ở Cách Lãng Địch Á, nhưng cuối cùng đều bị công tác cùng sự vụ ở công hội chôn vùi.

Không thấy kỵ sĩ quen thuộc. Hiện giờ lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, trừ bỏ Quả Quả, cũng chỉ có Thanh Dạ.

Có đôi khi, lại cảm thấy mình thật thất bại.

“Luật?”

“…… Hử?”

“Cậu mà cũng ngẩn người?” Thanh Dạ cười.

“Suy nghĩ một việc.”

“Nghĩ cái gì?”

“Về thế cục tương lai biến hóa của tứ đại công hội cùng với ảnh hưởng của việc các công hội nhỏ và trung bình kết minh quật khởi……”

“Dừng, dừng, dừng……” Thanh Dạ sầm mặt, “Được rồi, coi như tôi không có hỏi.”

“Chúng ta có thể xuất phát rồi.” Chu Luật mỉm cười.

Hai người cần làm, là đi xem tình hình ở các thành. Đó cũng là quy định bắt buộc mà Chu Luật dành cho Thanh Dạ ở công thành chiến.

Nếu muốn từ trong hỗn chiến thấy được tiên cơ, nhất định phải nắm chắc thế cục.

Tắc Nhĩ Thấm, Pháp Đế, Hưu Bá Luân, Mai Căn Hải Mỗ, Hoắc Lý Ân, Hách Nhĩ Tư, Ba Lý Á Địch An……

Đi hết một tòa lại một tòa thành.

Thanh Dạ vẫn ở phía trước Chu Luật. Có cái gì nguy hiểm, cũng là Thanh Dạ đỡ trước. Điều này làm cho thần quan Chu Luật thật sự an tâm.

Nhớ kỹ các công hội nhỏ và trung bình đã mở rộng thực lực, lưu ý các công hội mới bộc lộ tài năng. Những hội này, nói không chừng tương lai sẽ trở thành uy hiếp.

Đương nhiên, làm cho Chu Luật nghĩ đến nhiều nhất là…… Cách Lãng Địch Á, thật sự sẽ cùng Ngân Cánh Đế Quốc kết minh sao?

Hồ ly cũng quen biết hội trưởng Ken của Ngân Cánh, bề ngoài xem ra hai người quan hệ cũng không tệ lắm, trên thực tế…… Ken tâm tư vẫn sâu xa hơn Hồ Ly rất nhiều.

Nói không lo lắng, là không có khả năng. Tuy rằng đang ở Ánh Sáng, tuy rằng đã quyết định sẽ nỗ lực vì Ánh Sáng, nhưng tình cảm mấy năm, không có khả năng chỉ vì một lần khắc khẩu mà tan thành mây khói.

.

Chín giờ hai mươi phút. Chu Luật nhìn đồng hồ.

“Quay về Hưu Bá Luân đi.” Cậu nói.

Nhưng mà Thanh Dạ không động đậy.

“Chuyện gì vậy?”

“Tiểu Điệp vừa mật báo, nói tình hình của phân hội một đang nguy cấp, thỉnh cầu trợ giúp.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Phân hội tự do hành động lại cầu viện chủ hội có trọng trách phòng thủ…… theo nguyên tắc làm việc nhất quán của Chu Luật, là tuyệt đối không có khả năng điều động binh lực phòng thủ tiến đến tiếp viện.

“Em ấy không có thời gian nói nhiều. Chắc là rất khó khăn.” Thanh Dạ cười khổ, “Với cá tính của Trà Trà, nhất định tình nguyện thà chết chống cự cũng sẽ không gia tăng phiền phức cho chủ hội. Tiểu Điệp báo cáo với tôi hẳn là cũng giấu cô ấy.”

Hội trưởng phân hội một là Trà Trà, được công nhận là người duy nhất xứng đáng chức phu nhân hội trưởng. Chu Luật đối với cô có ấn tượng không tồi.

Vợ tương lai gặp nạn…… cũng khó trách Thanh Dạ không từ chối luôn, mà là trưng cầu ý kiến của mình.

Điều người là không thể. Như vậy cũng chỉ có……

“Thanh Dạ.”

“Hử?”

“Chúng ta đến đó đi.”

“Chỉ hai người chúng ta?”

“Sao vậy, anh đối với thực lực của mình không có tự tin?” Chu Luật cười.

“Đương nhiên không phải…… Đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.