Tim Từ Huy Hoàng đập đùng đùng như nổi trống, ông vội vàng chạy vào trong: “Trưởng khoa Hậu, có việc gì thế?”
Vương Hậu chỉ tay vào một đống thuốc, máng to: “Những thứ thuốc này đều là thuốc có công dụng đặc thù, phải được cục quản lý dược phẩm lập hồ sơ cấp phép.”
“Ông chưa được cấp phép mà đám mua về bán bậy bán bạ, đây chính là hành vi vi phạm pháp luật!”
“Dựa theo quy định thì phòng khám này của ông phải bị niêm phong điều tra.”
Cái gì!
Nhất thời Từ Huy Hoàng liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay chân mềm nhũn.
Vừa mới mở cửa đã bị niêm phong kiểm tra, sau này làm sao ông có thể lăn lộn trong hệ thống y tế tiếp được nữa chứ?!
Đây chính là muốn chặt đứt đường sống của ông mà.
Ông vội vàng nói: “Trưởng khoa Hậu, ông đừng nóng giận. Những thứ thuốc này tôi mua thật ra là đã được cấp phép rồi, còn là do đích thân ông cấp phép cho mà, ông quên rồi sao?”
Vương Hậu cười lạnh nói: “Vậy sao? Sao tôi có thể không nhớ rõ việc mình làm được chứ? Chắc chắn là ông nhớ nhầm rồi!”
Đột nhiên Từ Huy Hoàng như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ông cũng trở nên tuyệt vọng.
Đáng chết! Chắc chắn là Trần Uyên đã thông đồng với Vương Hậu, hai người đã hợp nhau động tay động chân trong khâu cấp giấy phép.
Ông nghĩ lại những lời Trần Uyên vừa nói lúc nãy, bà ta nói hôm nay phòng khám của ông chắc chắn phải bị niêm phong kiểm tra, vì thế nên ông cũng càng chắc chắn về suy đoán này.
Lý Khả Diệu gấp muốn chết, bà vội vàng móc ra một xấp tiền, len lén nhét cho Vương Hậu, nói: “Trưởng khoa vương, đều là do Huy Hoàng làm sai.”
“Ngài yên tâm đi, một lát nữa chúng tôi sẽ đi xin cấp phép ngay, ngài mắt nhắm mắt mở một lần này thôi.”
Vương Hậu híp mắt nhìn xấp tiền trong tay Lý Khả Diệu, ông ta khinh thường nói: “Một ít tiền này…bà dùng để đuổi chó sao?”
“Ba mươi triệu, tôi sẽ cho các người một cơ hội.”
Lý Khả Diệu im lặng.
Ba mươi triệu, Huy Hoàng phải làm việc vất vả ở bệnh viện bao lâu mới có đủ số tiền này chứ? Sao bà có thể nỡ đưa không cho người ta vậy được chứ?
Vương Hậu thấy bà không có nổi ba mươi triệu nên trực tiếp ra lệnh:” Lập tức đóng cửa.”
“Nếu không thì cứ chờ ngày ra tòa rồi ăn cơm tù đi.”
Ra hầu tòa, ăn cơm tù…
Trong nháy mắt Từ Huy Hoàng đã giận điên lên: “Được, tôi sẽ lập tức đóng cửa, bây giờ sẽ đóng cửa ngay được chưa.”
Không mở phòng khám nữa thì thôi, cũng không thể chịu nỗi khổ lao tù được.
Vương Hậu hừ lạnh một tiếng, ông ta quay người muốn đi về phía phòng khám của Trần Uyên.
Diệp Huyền Tần đột nhiên cười nói: “Quyền lực của trưởng khoa Hậu đúng thật là quá lớn mà.”
“Bây giờ tôi cho ông một cơ hội xin lỗi, tôi có thể chừa cho ông một con đường sống.”
Vương Hậu kinh ngạc nói: “Cậu là ai chứ?”
Diệp Huyền Tần nói: “Chồng của Từ Linh Khiết.”
Vương Hậu nhịn cười không nổi nói: “Thì ra cậu chính là thằng con rể đang phải lao động cải tạo của nhà Huy Hoàng sao.”
“Một thằng đang phải lao động cải tạo như cậu mà cũng dám bất kính với nhân viên công chức nhà nước sao?”
“Cậu tốt nhất là nên thành thật một chút cho tôi, nếu không thì tôi có thể tống cậu vào tù lần nữa đó.”
Diệp Huyền Tần: “Được, được lắm, rất được!”
“Xem ra cục quản lý dược phẩm cũng không sạch sẽ gid, một trưởng khoa nho nhỏ thôi mà cũng oai phong đến nhường này…”
Từ Linh Khiết vội vàng chạy tới kéo góc áo Diệp Huyền Tần, cô nói: “Diệp Huyền Tần, anh đừng nói nữa.”
Nếu như tiếp tục nơi nữa mà chọc cho Vương Hậu nổi điên thì Vương Hậu sẽ đưa bọn họ ra tòa thật mất.
Vương Hậu mặt đầy kiêu ngạo đi về phía Trần Uyên.
Trần Uyên nghênh tiếp, nói: “Trưởng khoa Hậu, quý hóa quá quý hóa quá. Mời anh vào trong.”
Vương Hậu gật đầu nói: “Trần Uyên, chị mở phòng khám này được lắm, tôi sẽ ủng hộ chị hai tay hai chân luôn.”
“Có một vài người nào đó muốn tranh đoạt làm ăn với chị, cũng không tự xem lại xem mình có ai chống lưng hay không.”
Trần Uyên nói: “Có câu này của trưởng khoa Hậu là tôi yên tâm rồi, trưởng khoa Hậu mau vào trong đi.”
Trần Uyên đích thân dẫn Vương Hậu đi vào trong.
Trần Hạ Lan cười lạnh liên hồi nói: “Từ Huy Hoàng, phòng khám nhà chú vừa mới mở cửa đã bị niêm phong kiểm tra, có lẽ đây là phòng khám yểu mệnh nhất trên thế giới này luôn đó. Ha ha, tôi cười chết mất.”
Từ Huy Hoàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Hạ Lan, tất cả việc này là do cô sắp xếp cả phải không? Nhà cô cũng đừng có tuyệt tình quá đáng!”
Trần Hạ Lan tức giận mắng: “Cút, lúc trước khi con gái ông tranh giành đàn ông với tôi sao ông không nói đó là tuyệt tình đi.”
“Chẳng qua là tôi thật sự vẫn phải chân thành cảm ơn con gái rượu của ông đã nhặt chiếc giày rách mà tôi vứt đi!”
“Nếu không thì chắc bây giờ mẹ tôi vẫn phải làm trâu làm ngựa ở bệnh viện rồi.”“