Thần Soái Hộ Quốc

Chương 96




Câu này của cô ta, làm Từ Huy Hoàng mặt đỏ như máu.

Lúc này, trái tim ông gần như muốn vỡ nát.

Đánh chết ông cũng không ngờ rằng giờ khắc này ba ruột và anh trai ruột của mình lại cùng phe với người ngoài để đối phó với ông.

Đây là người thân sao? Ngay cả kẻ thù cũng không quá đáng đến mức này.

Đến cả người thân nhất của mình cũng không tin tưởng vào tay nghề của ông, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chính là đả kích trí mạng đối với danh tiếng trong nghề của ông.

Không có danh tiếng thì sao còn mở phòng khám được nữa chứ?

Ngay cả một người ngoài như Vũ Ngọc Chi cũng nhìn không nổi nữa, cô ấy nói: “Linh Khiết, ông nội chị quá đáng thật đó, người cũng đã già cả như vậy rồi mà vẫn muốn ăn hiếp nhà chị.”

“Nếu là em thì em đã cắt đứt quan hệ với bọn họ từ lâu rồi.”

Từ Linh Khiết chua xót thở dài nói: “Haiz, một lời khó nói hết.”

Diệp Huyền Tần vỗ bả vai an ủi Từ Linh Khiết: “Linh Khiết em cứ yên tâm đi, bọn họ sẽ tới cầu xin chúng ta thôi.”

Lúc này lại có một đoàn người đi tới.

Là đồng nghiệp trong ngành của Từ Huy Hoàng.

Từ Huy Hoàng vội tươi cười đi lên nghênh đón: “Ông Trương, ông Lý, sao hai người lại đến sớm thế!”

Nụ cười trên mặt người đồng nghiệp kia có hơi giả tạo: “Ông Hoàng, chúc mừng ông chúc mừng ông. Bây giờ ông cũng đã thành ông chủ lớn rồi.”

Từ Huy Hoàng khiêm tốn nói: “Cũng là lăn lộn kiếm miếng cơm mà thôi, hai ông mau vào trong đi.”

Nhưng mà những người đó lại có vẻ hơi khó xử nói: “Xin lỗi ông Hoàng, lát nữa chúng tôi còn có việc khác, không thể vào trong ngồi chung vui với ông được rồi.”

Từ Huy Hoàng hơi lúng túng nói: “Như thế sao…”

Không đợi ông phục hồi lại tinh thần thì đám đồng nghiệp đó của ông lại đột nhiên đi về phía phòng khám của Trần Hạ Lan.

“Bà chủ Hạ Lan, chúc mừng chúc mừng!”

“Quy mô phòng khám của bà chủ Hạ Lan còn lớn hơn so với tưởng tượng của tôi nữa.”

“Tôi tin rằng dựa vào tay nghề của Trần Uyên thì phòng khám này sẽ lớn mạnh từng ngày, rất có khả năng còn vượt trội hơn bệnh viện nhân ái của chúng tôi nữa ấy chứ.”

Trần Uyên cười tươi như hoa nói: “Ha ha, quá khen quá khen.”

“Chúng tôi mở phòng khám không phải là vì kiếm tiền, chúng tôi mở phòng khám chính là vì có thể cứu giúp cho người bệnh mà thôi.”

Mấy người đồng nghiệp đó cảm khái nói: “Lương tâm nghề nghiệp thật đáng quý mà.”

Dưới sự mời mọc nhiệt tình của Trần Uyên, mọi người cùng đi vào phòng khám.

Trần Uyên vứt cho Từ Huy Hoàng một nụ cười khiêu khích.

Từ Huy Hoàng như đã hóa đá, ông lúng túng vô cùng.

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Trần Uyên tuyệt tình vô cùng!

Lý Khả Diệu càng nhìn Từ Huy Hoàng càng tức giận, bà quát: “Đây chính là tình đồng nghiệp gì đó mà ông nói sao? Vào thời khắc mấu chốt như thế này mà ngay cả một tí mặt mũi bọn họ cũng không chịu dành cho ông!”

“Cũng khó trách sao người khác lại khinh thường ông.”

Từ Huy Hoàng bị bà chọc giận: “Im miệng, cùng lắm thì tôi không mở phòng khám nữa được chưa.”

Lý Khả Diệu tức giận mắng ông: “Người khác sỉ nhục ông thì ông đi tìm người ta mà trút giận đi chứ, ông có còn là đàn ông nữa không thế.”

Mắt thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Diệp Huyền Tần vội vàng khuyên can, anh nói: “Ba mẹ yên tâm đi mà, đợi lát nữa thì bọn họ phải cầu xin để được đến chỗ chúng ta thôi mà.”

Người nhà họ từ để thở dài.

Bọn họ cầu xin để quay lại đây? Chúng ta cầu xin bọn họ quay lại nghe còn có lý hơn.

Một chiếc Audi màu đen đột nhiên dừng lại trước cửa phòng khám.

Một người đàn ông mặc tây trang giày da bước xuống từ trên xe.

Nhìn thấy đối phương, trong lúc nhất thời Từ Huy Hoàng liền trợn tròn mắt: “Trưởng khoa Cục quản lý giám sát Dược phẩm Vương Hậu sao? Sao anh ta lại tới đây?”

Ông cung kính bước lên phía trước nghênh tiếp: “Trưởng khoa Hậu, anh đến thật là vẻ vang cho kẻ hèn này quá.”

Ông theo bản năng mà nghĩ rằng Vương Hậu tới đây chúc mừng ông.

Vương Hậu lạnh lùng gật đầu nói: “Tôi cũng thuận tiện nên tới đây nhìn xem.”

Từ Huy Hoàng vội nói: “Trưởng khoa Hậu mau vào trong đi, Linh Khiết, con nhanh đi rót trà cho Trưởng khoa Hậu đi.”

Từ Linh Khiết vội vàng cung kính nói: “Vâng ạ, mời Trưởng khoa Hậu vào trong uống ly trà.”

Vương Hậu đi vào phòng khám.

Từ Huy Hoàng nhỏ giọng hỏi Diệp Huyền Tần: “Anh ta chính là khách quý mà con mời đến đúng không. Không ngờ rằng con cũng có quan hệ trong hệ thống y tế đó.”

Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Ông ta không phải do con mời tới.”

Ông ta vẫn còn chưa đủ tư cách để nhận được lời mời của anh.

Từ Huy Hoàng nhỏ giọng thì thầm: “Vậy cũng kì lạ thật, quan hệ của ba và anh ta còn chưa tốt đến mức anh ta phải tới đây chúc mừng mà.”

Lúc này, Vương Hậu đang ngồi trong phòng khám đột nhiên phẫn nộ quát lên một tiếng: “Từ Huy Hoàng, ông cút vào đây cho tôi.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.