Thần Soái Hộ Quốc

Chương 93




Không lâu sau thì Từ Huy Hoàng đi xin từ chức đã quay về.

Diệp Huyền Tần lập tức dẫn Từ Huy Hoàng đi tới thị trường để chọn mặt bằng.

Chỉ là, Từ Huy Hoàng làm bác sĩ cả một đời, Diệp Huyền Tần thì làm lính cả nửa đời người, ở phương diện kinh doanh hai người hoàn toàn không có chút hiểu biết gì.

Thấy cả con đường đều dán đầy quảng cáo chuyển nhượng, hai người cảm thấy rất mê mang.

Cuối cùng, bất đắc dĩ quá nên Diệp Huyền Tần chỉ đành gọi điện thoại cho Thẩm Hải để xin ý kiến của anh ta.

Cái gọi là chuyên ngành có chuyên gia chính là như thế này, nghe nói bây giờ muốn Thẩm Hải cố vấn về vấn đề làm ăn trên thị trường còn khó hơn lên trời.

Hơn nữa thường thì dù là những người rất giàu có cũng không nhất định có thể nói chuyện được với Thẩm Hải.

Rất nhanh thì đầu bên kia đã nghe máy, Thẩm Hải cung kính nói: “Anh Từ, anh tìm tôi sao?”

Diệp Huyền Tần nói: “Ông Hải, bố vợ tôi muốn mở một phòng khám nội khoa nhỏ, ông cảm thấy chọn vị trí ở nơi nào là thích hợp nhất?”

Thẩm Hải vội nói: “Nói đến khám nội khoa chuyên nghiệp nhất thì phải nói đến bệnh viện nhân dân thành phố, nhưng mà nơi đó có vốn đầu tư của nhà nước, nếu muốn mua lại thì cũng hơi phiền phức.”

“Tôi vẫn đề xuất là nên mua bệnh viện Trung Nhật đi, quy mô của bệnh viện đó lớn, lại là bệnh viện tư nhân, mua lại cũng rất dễ…”

Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Dừng lại dừng lại, ý của tôi không phải là bảo ông đi thu mua bệnh viện, tôi thật sự chỉ đơn giản muốn mở một phòng khám nhỏ mà thôi.”

Thẩm Hải có hơi tiếc nuối.

Thần châm mà lại làm việc cho một phòng khám nhỏ, quả thật chính là giết gà dùng dao mổ trâu mà.

Anh ta đưa ra ý kiến: “Tôi cảm thấy đường Thanh Thủy rất được.”

“Gần bên cạnh đường Thanh Thủy toàn bộ đều là nông dân trồng trọt các loại rau dưa, bởi vì nguyên nhân là hoàn cảnh làm việc nên cơ thể hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài bệnh vặt.”

“Hơn nữa ở gần đó cũng không có bệnh viện nào, những người nông dân đó muốn khám bệnh thì phải ngồi xe chạy mười mấy kilômét, hơn nữa khám bệnh ở bệnh viện thì quá đắt đỏ, những người nông dân đó thà gắng gượng chịu đựng chứ cũng không muốn đi tới bệnh viện khám bệnh.”

“Nếu mở một phòng khám nhỏ ở đó thì chắc chắn công việc làm ăn sẽ rất thuận lợi.”

Diệp Huyền Tần gật gật đầu nói: “Ừ, vậy thì tôi đi tới chỗ đó khảo sát tình hình một chút.”

Thẩm Hải nói: “Được rồi thưa anh Tần, tôi sẽ thu mua lại đường thanh thủy đó.”

Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi đau đầu nói: “Ông không cần phải nhúng tay vào công việc làm ăn của tôi.”

Thẩm Hải bất đắc dĩ nói: “Vậy…được thôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần nói những ưu điểm ở đường thành thủy cho Từ Huy Hoàng.

Mắt Từ Huy Hoàng trong nháy mắt đã sáng bừng lên, ông nói: “Ừ, đường Thanh Thủy đúng thật là một nơi vô cùng thuận lợi.”

“Chỉ là nơi đó cách nhà chúng ta hơi xa một chút, chẳng qua đây cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm.”

Diệp Huyền Tần nói: “Vâng, con cũng cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn, cùng lắm thì chúng ta mua một căn biệt thự ở gần đó… phòng ở của nhà chúng ta cũng hơi nhỏ.”

Từ Huy Hoàng: “…”

Bố phải mở phòng khám bao nhiêu năm mới có thể tích cóp lại mua một căn biệt thự đó con biết không?

Cùng lúc này.

Hai mẹ con Trần Hạ Lan và Trần Uyên cũng lái xe đi về phía đường Thanh Thủy.

Trần Uyên lo ngược lo xuôi nói: “Hạ Lan, con thật sự định mở phòng khám ở một nơi khỉ ho cò gáy như đường Thanh Thủy sao? Ở đó sao có thể làm ăn được cơ chứ?”

Trần Hạ Lan nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con đã đi khảo sát thực tế rồi, chắc chắn không thành vấn đề.”

“Hơn nữa con cũng đã nhờ cố vấn chuyên nghiệp tư vấn rồi, bọn họ đều nhất trí cho rằng nơi đó là một nơi vô cùng tốt để mở phòng khám.”

Trần Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Trần Hạ Lan tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ đã nghe nói gì chứ? nguyên soái Tần cũng sẽ tham gia buổi luận đàm của hiệp hội đông y đó.”

“Nếu như chúng ta có thể lưu lại ấn tượng tốt cho nguyên soái Tần thì đối với chúng ta mà nói chắc chắn là trăm lợi mà không có một hại.”

Trần Uyên bật cười nói: “Loại người như nguyên soái Tần, là tồn tại mà chúng ta có muốn trèo cao cũng trèo không nổi, sao con còn nhớ thương đến nguyên soái Tần làm gì.”

“Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là cố gắng để tố tố giới thiệu chúng ta cho vị thần y kia.”

“Bố con có thể hồi phục lại được không thì đều hy vọng vào vị thần y kia cả.”

Trần Hạ Lan gật đầu nói: “Vâng, con tự có chừng mực.”

Dù đường Thanh Thủy ở vị trí hẻo lánh nhưng bảng quảng cáo cho thuê vẫn có rất nhiều.

Diệp Huyền Tần và Từ Huy Hoàng rất nhanh đã tìm được một nơi thích hợp trong số đó.

Sau khi trả tiền thuê mặt bằng một năm thì Từ Huy Hoàng chính thức được toàn quyền sử dụng nơi này.

Vấn đề khó khăn nhất đã được giải quyết rồi, tiếp theo sau đó chính là phải đi làm thủ tục và liên lạc với mấy nhà cung cấp thuốc một chút.

Bởi vì có thể mở phòng khám nhanh hết mức có thể nên hai người chia làm hai đường.

Diệp Huyền Tần phụ trách việc đi làm thủ tục, Từ Huy Hoàng thì đi liên lạc với đội sửa chữa nhà cửa và nguồn cung ứng thuốc men.

Điều trùng hợp là hai người chân trước vừa mới rời đi thì chân sau hai mẹ con Trần Uyên và Trần Hạ Lan đã đến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.