Thần Soái Hộ Quốc

Chương 71




Đỗ Dũng nhìn cái bao tải rách rưới, bẩn thỉu mà đám nhân viên khệ nệ khiêng vào thì không nhịn được mà cười lên sằng sặng.

“Cái bao tải này là dụng cụ nhặt rác hàng ngày của mày sao, thật không ngờ mà đúng là loạt nhặt ve chai kiếm sống.”

“Sao, mày muốn cầm đống tiền lẻ bẩn thỉu của mày để thanh toán hử?”

Đám người nghe vậy cũng cười hùa theo Đỗ Nghĩa.

Diệp Huyền Trần liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ và nói: “Mở bao tải ra.”

Đây khả năng đúng là một túi chứa đầy rác rưởi bẩn thỉu nếu mà để nó bừa bộn dây bẩn ra nhà hàng thì nhà hàng Tây nhất định phải đóng cửa mất. Nhất định khách hàng sẽ cảm thấy mùi kinh, mất vệ sinh rồi sẽ mất hết khách hàng của quán mất.

Nhìn thái độ của nhân viên phục vụ khả năng sẽ không chịu chủ động mở túi ra, Diệp Huyền Trần bất đắc dĩ đành phải tự mình ra tay, anh cầm con dao nhỏ trên bàn rồi cắt một lỗ hổng lớn trên bao tải kia.

Rầm rầm!

Bao tải đột ngột bị thủng lập tức khiến đống tiền chen chúc bên trong bao thi nhau “lao” ra ngoài.

Tiền nhiều tới mức che kín năm sáu mét vuông sàn nhà.

Ự…C!

Mọi người ai nấy đều dán mắt nhìn xuống đống “giấy” xanh xanh phủ kín trên đất, khiến cho bầu không khí bỗng trở nên im lặng kinh người, thậm chí còn nghe thấy tiếng ai đó nuốt nước bọt!

Tròng mắt kẻ nào kẻ đấy đầu mở trừng trừng như kiểu sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài!

Tiền, một bao tải to đùng, toàn tiền!

Toàn bộ đống này sẽ là bao nhiêu một tỷ… mười tỷ… vài chục tỷ…?

Mẹ nó, đây là chuyện gì… chuyện gì thế này, thực sự quá đỉnh cấp.

Thời này còn có người ra đường mà tùy thân mang theo vài vài chục tỷ không? Lại còn đặt tiền trong bao tải nữa chứ!

Đã vậy còn là người chơi hệ khiêm tốn, giả heo ăn thịt hổ, mới vừa rồi làm như thường thường không có gì giờ đã lập tức cho cả đám người một cú bạo kích.

Đây mới là loại người nguy hiểm nhất!

Mọi người nhất trí quay đầu nhìn kỹ lại Diệp Huyền Tần và Vũ Ngọc Chi.

Diệp Huyền Trình liếc nhìn nhân viên phục vụ và nói: “Tổng cộng bao nhiêu tiền thì tự giác đến lấy.”

“A,… vâng vâng ạ.” Nhân viên phục vụ nhìn đống tiền trên đất mà không ngừng nuốt nước miếng, lúc nhặt liền tay vẫn run rẩy nhặt từng tờ tiền.

Vũ Ngọc Chi chứng kiến một màn này thì trái tim không ngừng đập mạnh, hô hấp cứ thở đòn dập không thể nào bình ổn lại.

Vãi chưởng, người anh rể này…

Quá đỉnh của chóp…

Anh ấy vừa nói một câu thôi, bao nhiêu sỉ nhục, xấu hổ mà cô phải nhận vừa nãy lập tức trả lại gấp trăm lần!

Anh ấy rõ ràng rất giàu, rất có tiền nhưng vẫn rất khiêm tốn nhưng một khi có người dám động tới nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị vả mặt.

Có chỗ dựa vững chắc, sống lưng Vũ Ngọc Chi thẳng tắp lên, đắc thắng nói: “Đỗ Béo, mấy người các người ăn uống xong xuôi không chịu thanh toán đi, đứng đây hóng hớt cái gì?”

“Không thanh toán nổi à? Mau tới đây uống cùng đại giá một chén, đại giả đây thanh toán cho, được không?”

Mọi người đều tức cười.

Một người con gái xinh đẹp, màu mỡ như vậy mà mở miệng nói với một người đàn ông là “đại gia”… lời này thực sự…!

Đỗ Dũng lúc này mới hết choáng sau màn “vả mặt” của Diệp Huyền Tần.

Sau màn này mấy tên này cũng ý thức được lần này bọn họ đá vào tấm sắt rồi. Người đi ra ngoài còn mang theo vài chục tỷ tiền mặt, người này có thể là người bình thường được sao?

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Vũ Ngọc Chi chẳng phải chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường thôi mà, lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy chứ?

Anh ta hít thở sâu để bình tĩnh lại, sau đó chuẩn bị nhanh chóng thanh toán rồi chuồn khỏi hiện trường.

Đáng tiếc…

Diệp Huyền Tần lạnh lùng lên tiếng: “Đứng lại, tôi cho các người đi rồi sao?”

Đỗ Dũng trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Mày cho rằng có chút tiền nhỏ này đã có thể coi trời bằng vung à?”

“Tao muốn đi, mày có thể cản chắc?”

Diệp Huyền Tần: “Cậu còn chưa đủ tư cách để tôi tự mình ra tay ngăn cản.”

Đỗ Dũng: “Mày có ý gì?”

Vừa nói xong thì điện thoại trong ta anh ta bỗng vang lên.

Người gọi tới chính là ông chủ của Đỗ Dũng.

Anh ta lập tức bắt máy: “Alo, em chào ông chủ.”

“Cái gì… công ty bị niêm phong á? Điều này sao có thể chứ.”

“Tôi… tôi đâu có đắc tội với ai đâu…”

“Vâng, bây giờ tôi đang ở nhà hàng Tây Sông Hồng, ngài tới nơi này đi.”

Sau khi cúp máy, mọi người nghe được những lời thoại mà Đỗ Nghĩa nói thì không sao bình tĩnh nổi.

Công ty nhà Đỗ Nghĩa bị niêm phong rồi!

Lại liên tưởng đến những gì mà Diệp Huyền Trần nói trước đó, trong vòng mười phút nếu như ông chủ không quỳ xuống xin lỗi sẽ khiến công ty phải đóng cửa…

Những điều này thật sự do Diệp Huyền Trần làm sao?

Trong vòng mười phút ngắn ngủi, người này thật sự có thể khiến một công ty phải đóng cửa, việc này không phải chỉ dựa vào tiền là có thể làm được.

Nhất định phải có quyền lực kinh khủng lắm mới có thể làm được.

Diệp Huyền Trần lại một lần nữa khiến tất cả mọi người ở đây phải kinh hãi.

Thậm chí bọn họ lại nhớ tới vừa rồi bọn hò còn trào phúng, chê cười Diệp Huyền Trần thì xấu hổ lại thấp thỏm lo sợ bị tính sổ.

Nếu Diệp Huyền Trần muốn truy cứu chuyện này, bọn họ nhất định sẽ ăn đủ.

Có không ít người lo sợ tới mức lặng lẽ thanh toàn rồi chuồn khỏi đó, cũng có mấy người muốn trốn chỗ khuất để xem màn kịch sắp diễn ra ở nơi này.

Mặt mày Đỗ Dũng đã xám như tro tàn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Giọng nói anh ta run run: “Chuyện này… chuyện này là do anh làm?”

“Rốt cuộc anh là ai?””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.