Thần Soái Hộ Quốc

Chương 57




Nghe thấy lời này, cả gia đình của Từ Lam Khiết đều trở nên ngây ngốc.

Đây là tình huống gì thế này!

Gia đình nhà bác cả tốn công phí sức để đoạt lấy xưởng thép, sao bây giờ lại đột nhiên muốn trả lại!

Rốt cuộc thì gia đình cô ta đang làm cái trò gì đây!

Từ Lam Khiết rất cảnh giác, lo lắng có điều gì gian trá ở nên trong, nhỏ giọng trả lời: “Các người phí nhiều sức lực để lấy được xưởng thép như thế, tại sao lại đột nhiên muốn trả lại cho chúng tôi?”

Từ Liên trả lời: “Buổi chiều nay tao đã cùng với bố tao xem xét và tìm hiểu hoạt động kinh doanh của xưởng thép, cảm thấy xưởng thép vẫn cứ để cho mày quản lý là thích hợp nhất.”

Tảng đá treo nặng trong lòng Từ Lam Khiết giờ đây đã dần được hạ xuống.

Cô vội vàng trả lời: “Được, bây giờ tôi…”

Nhưng mà lúc này, Diệp Huyền Tần lại đột nhiên cắt ngang lời của cô: “Muốn trả lại xưởng thép cho chúng tôi cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.”

“Cô đã quên lời ngày hôm nay tôi nói với cô rồi sao? Quỳ xuống cầu xin chúng tôi đi.”

Từ Liên bừng bừng lửa giận, quát lên: “Diệp Huyền Tần, mày đừng có mà quá quắt!”

“Bọn tao trả lại xưởng thép cho chúng mày, đã là coi trọng chúng mày lắm rồi, chúng mày còn muốn được voi đòi tiên luôn sao?”

“Đúng là tức chết tao mà, biết thế cho dù có dỡ bỏ xưởng thép cũng sẽ không trả lại cho chúng mày!”

Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Cho dù cô có dỡ đi thì cũng như thế thôi.”

Cạch!

Nói xong, anh đóng cửa lại.

Cả nhà Từ Lam Khiết đều sốt ruột muốn chết rồi.

Người ta đã tận tay đem trả xưởng thép lại rồi, bây giờ còn từ chối người ta, bắt người ta đợi ở bên ngoài, đây còn không phải là đã mất toi xưởng thép cho bọn họ rồi sao, thật sự là quá đáng tiếc.

Từ Khiết Lam trách móc nói: “Diệp Huyền Tần, anh muốn làm cái gì đấy?”

Diệp Huyền Tần cười nhẹ nói: “Em cứ yên tâm đi có được không, hôm nay cô ta sẽ quỳ xuống cho mà xem.”

“Rầm rầm rầm!”

Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa thô bạo.

Từ Lam Khiết mở cửa.

Quả nhiên lần này Từ Liên mềm giọng đi rất nhiều: “Lam Khiết, lúc trước quả thật là em với bố làm không đúng, em thật lòng xin lỗi chị.”

“Nhưng quỳ xuống thì khỏi đi nhé, dù sao chúng ta đều là người một nhà cả…”

Diệp Huyền Tần nói: “Người một nhà? Lúc trước khi các người cướp mất xưởng thép từ trong tay chúng tôi, sao không thấy các người nghĩ đến những người một nhà này nhỉ?”

“Cho cô thêm một cơ hội cuối cùng đấy, quỳ xuống, nếu không, chúng tôi sẽ không mở cửa cho cô nữa đâu.”

Nói xong, Diệp Huyền Tần định đóng cửa lại.

Từ Liên sốt ruột muốn chết, một tay giữ chặt cánh cửa lại, khổ sở cầu xin: “Lam Khiết, em… Em tha thứ cho bọn chị một lần đi nhé?”

Từ Làm Khiết thấp thỏm nhìn Diệp Huyền Tần một cái, cuối cùng cứng rắn nói: “Tôi sẽ nghe theo Diệp Huyền Tần.”

Sắc mặt của Từ Liên lập tức bừng lên lửa giận.

Nhưng khi vừa nghĩ đến bố cô ta lúc này đang chịu khổ ở trong tù giam…

Cuối cùng cô ta chỉ đành cắn răng, nín thở quỳ xuống đất: “Lam Khiết, cầu xin em hãy tha thứ cho bọn chị.”

Diệp Huyền Tần nói: “Quỳ ở đây không tính đâu.”

“Cút đến xưởng thép, quỳ trong cái vòng tròn mà tôi đã vẽ một ngày đi.”

Từ Liên lúc này thật sự là tức điên lên rồi: “Các người bắt nạt người quá đáng!”

Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Đây là cơ hội cuối cùng, cô không giữ chặt lấy thì chúng tôi cũng không còn cách nào hết.”

Cạch!

Diệp Huyền Tần lại đóng cửa vào.

Cả gia đình Từ Liêu cũng sắp rối rắm muốn chết rồi.

Rốt cuộc là có nên tin tưởng Diệp Huyền Tần hay không đây?

Bọn họ đều hiểu rất rõ tính khí của Từ Liên, biết được giới hạn chịu đựng của cô ta ở mức nào.

Nhưng lại nhìn biểu cảm kiên nghị trên khuôn mặt Diệp Huyền Tần…

Cả nhà Từ Khiết Lam đều không biết phải làm sao…

Ngoài cửa, Từ Liên tức giận đạp một cú trút giận lên bồn hoa bên cạnh rồi đi xuống dưới lầu!

Bọn khốn đáng chết!

Từ Liên tao đã khi nào phải chịu sự nhục nhã như thế đâu cơ chứ.

Chết đi, tao muốn cả nhà chúng mày đều đi chết hết đi!

Nhưng mà, vừa nghĩ đến bố cô ta lúc này vẫn đang ở trong trốn lao ngục…

Từ Liên đang đứng trên bờ vực suy sụp.

Suy đi nghĩ lại, cô ta vẫn quyết định tạm thời chịu nỗi nhục này.

“Hôm nay cứ chịu đựng chút ủy khuất này trước.”

“Đợi đến ngày mai, các người tiếp nhận xưởng thép rồi, cảnh sát sẽ đến bắt các người đi giam vào tù thôi.”

“Hừ, đến lúc đó, tao sẽ tìm cho mày hai tên đàn ông trong ngục, “chăm sóc” cho mày thật cẩn thận.”

Sau khi quyết định xong, Từ Liên lại gõ cửa thêm một lần nữa: “Lam Khiết, bây giờ em sẽ làm theo những gì bọn chị nói.”

“Chỉ mong là bọn chị nói lời giữ lấy lời, ngày mai đến tiếp nhận lại xưởng thép.”

Từ Lam Khiết vừa định đi ra mở cửa thì Diệp Huyền Tần lại lười biếng trả lời lại: “Tôi sẽ cho người giám sát cô cẩn thận.”

“Quỳ thiếu một phút thì chúng tôi cũng không đồng ý đâu.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.