Thần Soái Hộ Quốc

Chương 53




Nhìn thấy Lam Khiết thực sự rơi hai hàng nước mắt, Diệp Huyền Tần cảm thấy hơi nhói lòng: “Anh có bằng chứng chứng minh mình vô tội mà.”

Anh vội vàng lấy ra video giám sát trên xe và nói: “Camera hành trình đã ghi lại mọi thứ trên xe, em có thể tự xem.”

Từ Lam Khiết nhanh chóng mở video giám sát lên xem.

Khi biết Diệp Huyền Tần không những không ăn vụng mà thậm chí còn từ chối lời dụ dỗ của Trần Hạ Lan, tự bảo vệ mình, cô đã rất cảm động.

Tuy nhiên, cô vẫn giả vờ dửng dưng: “Hừ, lần sau dám ăn hiếp em như thế này, em… sẽ nói cho bố mẹ em biết.”

Diệp Huyền Tần nhàn nhạt nói: “Anh sợ rằng bố mẹ cũng sẽ không bênh em đâu.”

Lam Khiết thất vọng, trái tim ảo não vô cùng.

Bây giờ bố mẹ coi Diệp Huyền Tần như con cưng, chuyện này thật sự nói cho bố mẹ biết có khi họ còn trách mình vì đã không tin tưởng Diệp Huyền Tần.

Chuyện gì đang xảy ra vậy trời!

Diệp Huyền Tần búng đầu Từ Lam Khiết một cái: “Lần này anh cho em một bài học nhỏ.”

“Lần sau còn dám chất vấn anh bừa bãi, anh sẽ xử ngay tại chỗ.”

Linh Nhi: “Hứ, đồ đáng ghét, đi đi, đừng làm phiền em làm việc.”

Nếu những người lính cấp dưới của Diệp Huyền Tần trước đây nhìn thấy cảnh này, nhất định họ sẽ trợn mắt không tin.

Người nghiêm túc đàng hoàng như Diệp Huyền Trần sẽ trêu chọc một cô gái… đúng là chuyện lạ!

Lúc này, một chiếc Lexus màu đen đột ngột dừng trước văn phòng.

Từ Huy Hùng và con gái Từ Liên bước ra khỏi xe.

Lam Khiết cau mày: “Tại sao bọn họ lại ở đây?”

Mặc dù không muốn gặp gia đình bác cả, nhưng với tư cách là con cháu, cô đã chủ động chào hỏi.

“Bác cả, chị Liên, sao hai người lại ở đây.”

Từ Huy Hùng liếc nhìn nhà máy thép, ánh mắt đầy tham lam: “À, bác tới xem thử.”

“Lam Khiết, cháu quản lý rất tốt nhà máy thép này.”

Từ Lam Khiết ngạc nhiên.

Nhà bác cả từ trước đến nay đều coi thường mình, sao tự nhiên lại khen ngợi.

Cô trả lời một cách thận trọng: “Cũng tạm thôi ạ.”

Từ Huy Hùng nói: “Lam Khiết, bác đã thảo luận với ông của cháu, nghĩ rằng với khả năng của cháu, quản lý nhà máy thép này thôi là không đủ.”

“Vì vậy, bác quyết định đưa cho cháu mười mẫu đất của bác ở đường vành đai phía Đông. Cháu hãy bắt đầu lại, xây dựng một nhà máy lớn hơn.”

Lam Khiết còn nghĩ rằng cô đã nghe nhầm.

Người bác vốn luôn keo kiệt này lại cho mình mười mẫu đất kia miễn phí?

Hẳn phải có điều gì đó rất đáng nghi ở đây.

Cô thận trọng nói: “Bác à, bác thật sự cho không cháu mười mẫu đất ở đường vành đai phía Đông sao?”

Từ Liên giễu cợt: “Cô nghĩ gì vậy. Mười mẫu đất, không phải mười cái bánh bao, sao có thể dễ dàng cho đi.”

“Dùng mười mẫu đất đổi năm mẫu đất của cháu, chẳng phải cháu sẽ được một món hời lớn sao.”

Lam Khiết xua tay: “Không, không, không đổi.”

“Nhà máy thép của cháu nằm trên mảnh đất rộng năm mẫu này, không có cách nào để di chuyển nó…”

Từ Huy Hùng kiên định nói: “Nếu không thể dời đi thì không cần dời đi. Đừng lo lắng, bác sẽ quản lý nhà máy cho cháu.”

Ngay cả một đứa ngốc cũng có thể đoán được ý định của Từ Huy Hùng lúc này.

Ông ta muốn chiếm nhà máy thép này.

Thần kinh của Lam Khiết trở nên căng thẳng.

Cô đã cống hiến hết mình cho nhà máy thép này.

Có thể nói nhà máy luyện thép này chính là cuộc đời của cô!

Làm sao cô có thể giao cuộc đời của mình cho người khác!

Lam Khiết dứt khoát từ chối: “Bác, đừng nghĩ nữa, dù có giết cháu cháu cũng không giao nhà máy luyện thép.”

“Nhà máy luyện thép này quan trọng hơn mạng sống của cháu!”

Ông bác giễu cợt: “Không đổi? Chuyện này không phải do mình cháu quyết định.”

“Chứng nhận sử dụng đất đang ở trong tay bác, bây giờ nơi này là của bác!”

Sau đó, ông ta lấy chứng nhận quyền sử dụng đất và lắc nó trước mặt Lam Khiết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.