Thần Soái Hộ Quốc

Chương 388




“Nhưng mà Uyển Nhi để dành cho ông bà bố mẹ ăn. Bố mẹ và ông bà đã phải làm việc rất mệt mà.”

Lý Khả Diệu xúc động rơi nước mắt.

Bà ôm lấy Uyển Nhi, áp sát gương mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhi, nói: “Người ta nói con nhà nghèo luôn sớm biết lo việc nhà, lời đó thực sự không sai chút nào.”

“Ôi chao, trước đây Uyển Nhi đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, phải sống khổ sở đến mức nào mới có thể hiểu chuyện được như vậy đây.”

“Bố của Uyển Nhi cũng thật là, mình sống khổ nhưng đừng để con cái phải khổ theo chứ. Mẹ đang nghĩ cậu ta ngược đãi thiếu nhi đấy.”

Uyển Nhi vội vàng lau nước mắt cho Lý Khả Diệu: “Bà ơi bà đừng khóc, đừng khóc nhé…”

Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười.

Bố ruột của Uyển Nhi – Chuột Con – có thể hy sinh cả tính mạng của mình vì Uyển Nhi thì sao có thể ngược đãi cô bé được.

Chỉ là cậu ấy không có điều kiện để cô bé có thể sống tốt hơn mà thôi.

Nhưng Diệp Huyền Tần cũng không nói lời nào, nếu lúc này anh giải thích thay Chuột Con thì Lý Khả Diệu không những không nghe lọt mà còn có khả năng sẽ trách ngược lại anh.

Từ Lam Khiết nói: “Bố, mẹ, đây là tấm lòng của Uyển Nhi, vậy chúng ta ăn thôi.”

Từ Lam Khiết đưa hai chiếc bánh còn mới cho bố mẹ, còn mình thì cầm hai chiếc bánh bị mốc kia.

Diệp Huyền Tần vội vàng ngăn cản cô, nhưng đã muộn rồi, Từ Lam Khiết đã ăn xong.

Dù cô chỉ muốn nôn ra nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: “Ừ, ăn ngon thật.”

“Huyền Tần, anh cũng nếm thử đi.”

Diệp Huyền Tần ra vẻ hoảng sợ, lùi ra phía sau: “Em… Em định làm gì vậy?”

“Anh vừa ăn cơm xong, nếu ăn nữa sẽ bị đầy bụng…”

Nhưng Từ Lam Khiết đã nhân lúc anh mở miệng ra, nhét chiếc bánh vào trong miệng Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần muốn nhổ ra ngay, Từ Lam Khiết nhỏ giọng nói: “Anh để ý đến cảm nhận của cục cưng nhỏ chút đi.”

Nhìn Uyển Nhi đang nhìn mình với vẻ mong đợi, Diệp Huyền Tần chỉ có thể cố gắng nuốt miếng bánh xuống.

Em để ý đến cảm nhận của cục cưng nhỏ rồi bỏ qua cảm thụ của cục cưng lớn à?

Anh thực sự nghi ngờ em đang muốn mưu sát chồng.

Ăn bánh xong, Lý Khả Diệu nói: “Tối nay Uyển Nhi ngủ chung với bà nhé? Bà kể chuyện cho con nghe.”

Uyển Nhi tỏ vẻ mừng rỡ: “Vâng, con muốn nghe chuyện của bà nội kể.”

“Nào đi ngủ thôi.” Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng cùng dắt Uyển Nhi đi vào phòng ngủ: “Lam Khiết à, đêm nay để bà ngoại con ngủ trong phòng của con nhé.”

Từ Lam Khiết đáp một câu “Vâng”, sau đó đánh thức bà ngoại.

Khi bà ngoại tỉnh dậy, trước hết là mơ màng nhìn quanh một lượt, rồi sau đó bật dậy hỏi: “Uyển Nhi đâu, Uyển Nhi đâu rồi…”

Từ Lam Khiết vội trấn an: “Bà ngoại ơi, Uyển Nhi đi ngủ với mẹ con rồi. Bà lên phòng con nghỉ ngơi đi ạ.”

“À.” Bà ngoại thở phào nhẹ nhõm: “Uyển Nhi đi ngủ rồi hả, thế là tốt rồi.”

“Ôi chao, bà già rồi, không còn được như xưa nữa, chăm cháu mà còn ngủ quên…”

Từ Lam Khiết lại an ủi: “Thực ra Uyển Nhi mới vừa ngủ thôi bà ơi. Bà dỗ cho Uyển Nhi ngủ rồi mới thiếp đi mà.”

Bà ngoại nói: “Thật à? Bà quên mất…”

Hai người vừa cười nói vừa đi vào phòng.

Diệp Huyền Tần nhìn chiếc sô pha với vẻ chua chát, không ngừng thở ngắn than dài: “Ôi chao, không thể ngờ rằng thứ vẫn luôn ở bên ta không rời lại là chiếc sô pha này.”

Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng cùng nhau kể chuyện cho Uyển Nhi nghe, không quá lâu sau Uyển Nhi đã chìm vào giấc ngủ.

Lý Khả Diệu nhẹ nhàng hôn lên má Uyển Nhi, cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng lúc này, Từ Huy Hoàng lại nhì Lý Khả Diệu chằm chằm: “Vợ à, bà nói cho tôi biết đi, bây giờ Huyền Tần và Lam Khiết còn thiếu bước quan trọng nào nữa vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.