Thần Soái Hộ Quốc

Chương 382




“Chỉ có điều, tôi sợ sau khi tôi đi rồi thì một mình Tử Hàm không trấn giữ được cục diện nơi này, vậy nên, tôi hy vọng sau khi tôi không còn, cậu có thể thay thế chỗ ngồi của tôi, trở thành một ‘Vương Minh’ mới!”

“Đây chính là kế hoạch của chúng tôi, cậu thấy có hứng thú hay không?”

Diệp Huyền Tần hỏi: “Có bệnh thì đi chữa, cần gì phải phiền toái như vậy?”

Vương Minh cười khổ: “Nếu chữa được thì tôi đã đi chữa từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ.”

“Nói thật với cậu, tôi đã tìm đến cả chuyên gia đứng đầu thế giới rồi, nhưng đều vô dụng.”

Diệp Huyền Tần: “Chuyên gia đứng đầu thế giới sao? Tôi không nhớ là các ông có tìm tôi để xin cứu mạng bao giờ.”

Biểu tình trên mặt Vương Minh và Tử Hàm dần trở nên nghiêm trọng: “Ý của cậu là gì? Chẳng lẽ cậu có thể cứu được tôi?”

Diệp Huyền Tần gật đầu, hỏi ngược lại: “Vậy các ông nghĩ tôi vừa ngồi đây ghi ghi chép chép cái gì được nữa?”

Hai người lập tức trở nên kích động.

Chẳng lẽ cậu ta vẫn đang viết phương thuốc chữa bệnh!

Hai người tiến lại gần bên cạnh Diệp Huyền Tần, tập trung nhìn vào tờ giấy mà anh đang viết.

Quả nhiên, trên tờ giấy đó là phương thuốc, dược liệu và lượng dùng được viết vô cùng tỉ mỉ, thậm chí có một số dược liệu hai người chưa từng nghe nói đến.

Nói cách khác, cậu ta chỉ quan sát Vương Minh một lúc đã nhìn ra được ông ta mắc bệnh nan y trong người.

Thậm chí còn nghĩ ra và ghi lại hết cả phương pháp điều trị.

Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đủ chứng minh được y thuật của Diệp Huyền Tần tài giỏi đến mức nào.

Phương thuốc kia, thực sự có khả năng cứu mạng người.

Vương Minh và Tử Hàm đều tỏ vẻ không thể tin nổi, chỉ thấy như đang nằm mơ.

Vương Minh cẩn thận cầm lấy phương thuốc hỏi: “Cậu, cậu chắc chắn là… Phương thuốc này có thể cứu mạng tôi chứ?”

Diệp Huyền Tần đáp: “Nếu không có gì bất ngờ xảy đến thì ít nhất ông cũng có thể sống được thêm hai mươi năm nữa.”

Hai mươi năm!

Đừng nói là hai mươi năm, dù chỉ thêm được năm năm Vương Minh đã thấy đủ rồi

Phải biết rằng, những thầy thuốc mà ông ta từng tìm đến kia đều kết luận ông ta không sống được quá ba tháng nữa.

Dù vậy, Tử Hàm vẫn duy trì thái độ chất vấn: “Vì sao cậu lại muốn cứu Vương Minh?”

“Nếu Vương Minh còn sống thì không có lợi ích gì cho cậu cả, thậm chí còn phải tiếp tục nghe theo lệnh của Hồ Thanh Sơn để đối phó cậu.”

“Nhưng một khi Vương Minh không còn, cậu sẽ có thể thế chỗ ông ấy, trở thành một ‘Vương Minh’ đời tiếp theo, quản lý toàn bộ thị trường ngầm của tỉnh Hà Tây này.”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Hai người nghe cho kỹ đây, chỉ là một tỉnh Hà Tây nho nhỏ, không đáng để lọt vào mắt tôi.”

Vương Minh và Tử Hàm đồng loạt kinh hãi.

Giác quan thứ sáu mạnh mẽ báo cho hai người rằng, lời Diệp Huyền Tần nói có thể là sự thật.

Cả tỉnh Hà Tây còn làm cho cậu ta chướng mắt, vậy cảnh giới của cậu ta, rốt cuộc là cao đến mức nào… Chí ít cũng đã vượt xa hai người bọn họ.

Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Tôi có một kế hoạch, đủ để diệt trừ Hồ Thanh Sơn và chủ nhân của hai người, đến lúc đó hai người có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của kẻ khác, yên tâm ngủ ngon không cần làm tên hoàng đế ở xứ miệt vườn này làm gì nữa.”

Vương Minh và Tử Hàm càng choáng hơn.

Thì ra, mục tiêu của người ta là người phía sau bọn họ.

Ngay từ đầu hai người đã không đứng cùng một cấp bậc với Diệp Huyền Tần này rồi!

Trong lòng họ chợt cảm thấy may mắn.

May mà trước kia không trực tiếp đối đầu với Diệp Huyền Tần hay hoàn toàn trở mặt với cậu ta.

Nếu không có lẽ hai người đã chết từ lúc nào mà không biết rồi.

Vương Minh nói: “Xin lắng tai nghe.”

Diệp Huyền Tần: “Đi tìm Hồ Thanh Sơn, nói cho ông ta biết rằng ông đã mắc bệnh nan y rồi, không còn sống được bao lâu nữa.”

“Sau đó, thì đi ‘chết’ đi, đương nhiên là phải để cho Hồ Thanh Sơn tin chắc rằng ông đã ‘chết’ thật rồi.”

“Rồi ông đi tìm một chỗ nào đó, dùng toa thuốc này của tôi để kéo dài tính mạng. Đến khi tôi cần ông xuất hiện thì ông lại ‘sống lại’.”

Vương Minh và Tử Hàm cùng nhau lâm vào trầm tư.

Dù hai người không rõ kế hoạch cụ thể của Diệp Huyền Tần là gì.

Nhưng riêng về phần trước để Vương Minh ‘chết đi’, đến thời khắc mấu chốt lại ‘sống lại’ cũng đủ để khiến cho Hồ Thanh Sơn không kịp trở tay.

Vương Minh gật đầu đồng ý: “Tôi đã hiểu, vậy xin phép anh tôi về.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Hãy nhớ, tất cả mọi chuyện hôm nay đều chưa từng xảy ra.”

“Tôi và ông vẫn là mối quan hệ đối địch như cũ, ông tiếp tục nghe lệnh Hồ Thanh Sơn đối phó tôi.”

Vương Minh đáp: “Tôi biết rồi.”

Sau đó Vương Minh và Tử Hàm cùng nhau rời đi.

Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Chỉ mong kế hoạch lần này có thể dẫn dụ được người đứng sau Hồ Thanh Sơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.