Thần Soái Hộ Quốc

Chương 266




Từ Lam Khiết cắn răng một cái, đồng ý.

Dù sao cũng chỉ một ly, uống xong rồi đi!

Cô bưng ly rượu lên cạn sạch một hơi.

Lại uống thêm một ly rượu vào bụng, hai chân cô như nhũn ra.

Nhưng vẫn khó khăn đứng lên.

Không ngờ Trần Hạ Lan lại ấn cô ngồi xuống một cái: “Ăn chút bánh kem cho tỉnh rượu, trạng thái của cậu như vậy mà lái xe mình cũng không yên tâm.”

“A, dao cắt bánh kem đâu rồi? Không có mang đến sao?”

Lý Ngọc Vân vỗ trán một cái, nói: “À, mình để ở trong bếp, bây giờ mình đi lấy.”

Trần Hạ Lan cũng vội vàng theo sau: “Vừa đúng lúc, mình cũng đi toilet.”

Hai người đi ra khỏi phòng, tiện tay khóa cửa bên ngoài lại, tránh để Từ Lam Khiết rời đi.

Hai người cũng không đi lấy dao, mà đi thẳng đến căn phòng bên cạnh.

Trong phòng bên cạnh, Trịnh Hà đang đứng hút thuốc bên cửa sổ.

Anh ta không dám ngồi…Đau mông.

Nhìn thấy Trần Hạ Lan và Lý Ngọc Vân, Trịnh Hà không kịp đợi hỏi: “Kế hoạch sao rồi?”

Lý Ngọc Vân cười nói: “Tất cả đã an bài sẵn sàng rồi, chỉ đợi cậu Hà đến hưởng thụ.”

Trịnh Hà vô cùng hưng phấn: “Ha ha, làm phiền rồi.”

“Yên tâm, đợi tôi thoải mái xong, nhất định sẽ trọng thưởng cho hai người.”

Vẻ mặt Lý Ngọc Vân nịnh nọt cười: “Cảm ơn cậu Hà.”

“Đúng rồi, đây là chìa khóa của căn phòng kia, gửi anh.”

Trịnh Hà nhận lấy chìa khóa, hưng phấn xông qua phòng bao bên cạnh.

Trần Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Ngọc Vân, hay là hôm nay nhà hàng của cậu đóng cửa ngừng kinh doanh đi.”

“Nếu lỡ như bị khách phát hiện rồi báo cảnh sát thì không hay.”

Lý Ngọc Vân nói: “Chuyện đó cậu cứ yên tâm đi. Chồng mình lăn lộn cả hai giới, nếu ai dám báo cảnh sát, mình bảo chồng mình giết kẻ đó.”

Trần Hạ Lan nói: “Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, chuyện đó vẫn nên chú ý cẩn thận hơn.”

Lý Ngọc Vân nói: “Được, nghe cậu.”

“Hạ Lan, sao bây giờ gan cậu lại nhỏ như vậy, không giống như trước kia.”

Trần Hạ Lan cười đắng một cái.

Không phải cô ta nhát gan, mà thật sự chọc không nổi.

Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tần đang lái xe, chở bác hai về nhà của bố mẹ Chuột Con.

Lúc đi đến một nơi không có ai cả, Diệp Huyền Tần đột nhiên đạp phanh xe lại.

Bác hai tò mò hỏi: “Diệp Huyền Tần, sao lại dừng lại?”

Diệp Huyền Tần: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”

Nói xong, anh xuống xe, gọi một cú điện thoại.

Anh chỉ gọi lung tung một cái, giả vờ gọi điện thoại cho bác hai nhìn.

Sau khi gọi điện thoại xong, anh vòng trở lại, sắc mặt âm trầm đến cực điểm: “Nói đi, rốt cuộc ông có mục đích gì.”

Bác hai sửng sốt: “Câu này của cậu có ý gì? Tôi lo cho bố mẹ Chuột Con không có ai chăm sóc sẽ đói chết, cho nên mới…”

Diệp Huyền Tần: “Hừ, nhưng tôi vừa gọi điện thoại cho hai người họ, bọn họ nói vốn không có sinh bệnh gì.”

Hơi thở của bác hai rõ ràng dồn dập hơn: “Sao có thể như vậy? Rõ ràng tôi đã lấy điện thoại gọi cho bọn họ…”

Nói đến đây, ông ta mới ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng che miệng lại.

“Bây giờ nói thật cho tôi, rốt cuộc là ai phái ông tới, gọi tôi đi có mục đích gì?”

“Nếu không, ông không nhận nổi hậu quả đâu.”

Bác hai ngụy biện nói: “Cậu đang nói gì, tôi nghe không hiểu, căn bản không có ai phái tôi đến…”

Diệp Huyền Tần bỗng nhiên đánh một quyền vào trần xe.

Một tiếng độp vang lên, ô tô run rẩy một cái.

Trần xe bị Diệp Huyền Tần đánh thủng một lỗ lớn!

Bác hai bị hù dọa đến giật mình một cái.

Sức lực thật lớn…Trâu trong thôn còn chưa chắc có thể đâm thủng cái xe này.

Ma bệnh năm đó sao lại lợi hại như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.