Thần Soái Hộ Quốc

Chương 262




“Mẹ mày!” Trịnh Hà tức giận ném một cái rớt bể điện thoại: “Ả lẳng lơ kia dám cắm sừng cho chị tôi, sớm nhìn ra cô ta không phải đồ đứng đắn gì rồi!”

Trần Hạ Lan an ủi: “Cậu Hà không cần lo lắng.”

“Tin là ông Hải ở cùng một chỗ với Từ Lam Khiết, chỉ là món đồ chơi mới thôi.”

“Đợi qua thời kỳ ngọt ngào rồi, ông ta tất nhiên sẽ đá văng Từ Lam Khiết, trở lại bên cạnh chị anh.”

“Mà bây giờ, tôi có cách có thể kiến cho thời kỳ ngọt ngào đó nhanh chóng kết thúc, để Thẩm Hải quay về phía mọi người lần nữa.”

Trịnh Hà lập tức hăng hái: “Cô nói xem.”

Trần Hạ Lan: “Anh nói, nếu như anh lên giường với Từ Lam Khiết, có phải ông Hải sẽ chán ghét cô ta, rời xa cô ta không?”

“Tất nhiên, là do Từ Lam Khiết thấy anh trẻ tuổi nhiều tiền, thân thể lại khỏe, chủ động muốn lên giường với anh.”

Trịnh Hà cân nhắc một chút, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Ý kiến hay, thật sự là một ý kiến rất hay.”

“Nhưng mà, tên Diệp Huyền Tần kia như cái đuôi suốt ngày đều đi theo Từ Lam Khiết, tôi không có cơ hội ra tay.”

Trần Hạ Lan: “Cái này thì đơn giản.”

“Tôi biết Diệp Huyền Tần có một người anh em thân thiết tên là Chuột Con, anh ta mắc bệnh nan y, cũng không biết Diệp Huyền Tần đã đưa anh ta đi đâu chữa bệnh.”

“Mà bố mẹ của Chuột Con vẫn còn ở nông thôn. Anh có thể tìm một kẻ đồng hương với anh ta để lừa gạt, nói là bố mẹ của Chuột Con gặp phiền phức lớn.”

“Dựa theo tính tình của Diệp Huyền Tần, nhất định sẽ về quê của Chuột Con đón bố mẹ anh ta, không phải là có cơ hội sao?”

Trịnh Hà vỗ đầu: “Mẹ kiếp, vẫn là đồ lẳng lơ cô thâm độc. Được, cứ làm như vậy đi.”

Trần Hạ Lan: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta ra tay luôn đi.”

“Anh phụ trách dụ Diệp Huyền Tần đi, tôi phụ trách dẫn Từ Lam Khiết ra ngoài.”

Hiện tại nước bọt của Trịnh Hà đều sắp chảy ra.

Mặc dù hắn hận Từ Lam Khiết, nhưng không thể không thừa nhận, dáng người Từ Lam Khiết vẫn rất nóng bỏng.

Nhất là làn da của cô, mềm đến có thể bóp ra nước…Ha ha, nước nhiều thì tốt.

Hai người ăn ý với nhau, chia ra hành động.

Trong trụ sở chính tập đoàn Diệp Linh, đang tiến hành công tác chỉnh trang một cách có trật tự.

Dù sao cũng là tòa nhà lớn đầu tiên của mình, Từ Lam Khiết rất xem trọng, tự mình đến chỉ huy giám sát.

Diệp Huyền Tần cũng đi theo hỗ trợ.

Nói là hỗ trợ, thật ra cũng là không yên lòng để Từ Lam Khiết đi một mình, theo tới bảo vệ cô.

Từ Lam Khiết kiểm tra đến một mặt tường có chút không bình thường, cô không muốn làm phiền đám công nhân, dứt khoát tự đi lấy công cụ, chuẩn bị sơn lại thêm một lớp, để mặt tường được bằng phẳng.

Trước kia ở xưởng thép, để tiết kiệm tiền Từ Lam Khiết cũng làm không ít những việc sửa chữa những mặt tường như thế này.

Diệp Huyền Tần vội đi lên, đoạt lấy công cụ trong tay Từ Lam Khiết: “Được rồi, để anh làm cho.”

“Một cô gái như em, sao có thể làm những việc nặng này.”

Từ Lam Khiết cười nói: “Anh còn biết làm việc này sao?”

Diệp Huyền Tần: “Nói với em như thế nào nhỉ, trên đời này ngoại trừ việc sinh con, thì không có gì anh không làm được.”

“Phụt!” Từ Lam Khiết không nhịn được cười.

Nhưng vào lúc này, có một công nhân làn da rám nắng từ ngoài cửa đi vào.

“À, Diệp Huyền Tần, quả nhiên cậu ở đây.” Người công nhân kinh hỉ nói.

Diệp Huyền Tần quay đầu lại nhìn đối phương một chút, có chút nghi ngờ.

Hình như anh không quen biết người này.

Anh nhỏ giọng hỏi: “Ông là ai?”

Người công nhân nói: “Này, sao ngay cả tôi mà cậu cũng không nhớ vậy, tôi là bác hai của Chuột Con nè.”

Vừa nhắc tới “Bác hai của Chuột Con”, cuối cùng Diệp Huyền Tần cũng có chút ấn tượng.

Lúc học cấp ba, mỗi lần đến cuối tháng Diệp Huyền Tần không có tiền ăn cơm, Chuột Con thường xuyên mời anh đến nhà ăn cơm, lấy đồ ăn tốt nhất trong nhà ra chiêu đãi anh.

Anh từng gặp qua bác hai của Chuột Con không chỉ một lần.

Anh không có chút ấn tượng tốt đẹp nào với bác hai của Chuột Con, bởi vì ông ta xem thường cả nhà Chuột Con, thường xuyên sỉ nhục bố mẹ của Chuột Con, thậm chí đánh đập Chuột Con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.