Thần Soái Hộ Quốc

Chương 240




Thương Lan Ngọc vội vã khom lưng cúi người, nghiêng mình, thái độ khiêm tốn tới cực điểm: “Anh Tần, hết sức xin lỗi, là chúng tôi tiếp đãi không chu toàn, ảnh hưởng tới trải nghiệm mua sắm của anh.”

“Anh cứ việc yên tâm, hôm nay tôi khẳng định giúp anh lấy lại công đạo!”

Diệp Huyền Tần: “Ít nói nhảm đi, trước tiên giúp tôi giám định xem Đế Vương Chi Tâm này rốt cuộc là thật hay giả.”

“Nếu Thẩm Ngọc Hàn đưa tôi đồ giả thì tôi không để yên cho cô ta đâu.”

Ầm!

Đầu óc của mọi người có mặt tại đây đều nổ tung tại chỗ.

Diệp Huyền Tần, vậy mà thật sự quen biết Thẩm Ngọc Hàn.

Hơn nữa từ thái độ của quản lý cửa hàng đối với anh mà nói thì Thẩm Ngọc Hàn và Diệp Huyền Tần có quan hệ rất tốt.

Nếu nói vậy thì Thẩm Ngọc Hàn tặng Diệp Huyền Tần “Đế Vương Chi Tâm“ này thì cũng hợp tình hợp lý.

“Đế Vương Chi Tâm” này có thể là đồ thật!

Hai mắt Trần Hạ Lan đỏ chót, gắt gao nhìn chằm chằm dây chuyền kim cương.

Thương Lan Ngọc quát lớn người giám định đang kinh ngạc đến ngây người người giám định: “Còn ngẩn người làm cái gì, mau mau giám định.”

“A? Được, được.” Người giám định lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng cầm lấy kính, đèn pin cầm tay, mấy cái công cụ giám định rồi cẩn thận giám định nó.

Thần kinh mọi người đều căng thẳng, không dám thở mạnh, chỉ lo ảnh hưởng đến người giám định.

Hiện trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Theo thời gian trôi đi, cảm xúc người giám định càng ngày càng kích động, thậm chí cuối cùng còn rớt xuống hai giọt nước mắt kích động.

“Đế Vương Chi Tâm, thật sự đúng là Đế Vương chi tâm!”

“Năm đó Đế Vương Chi Tâm là hàng giới hạn phát hành mười bộ, đều đã bị vương công quý tộc cất giấu, từ lâu đã biến mất biệt tích trên thị trường.”

“Thật không nghĩ tới, có một ngày tôi còn có thể tận mắt nhìn Đế Vương Chi Tâm, vinh hạnh, vinh hạnh cực kỳ, đời này chết cũng không tiếc!”

Bụi trần lắng xuống, cháy nhà ra mặt chuột!

Đế Vương Chi Tâm, là thật!

Trần Hạ Lan tuyệt vọng nhắm mắt lại, hận không thể đập đầu chết ở chỗ này.

Đồ trang sức mà Diệp Huyền Tần đưa cho chính mình, tất cả đều là tác phẩm thật!

Chỉ là một Đế Vương Chi Tâm này thôi thì giá trị đã lên đến 8 triệu đô la Mỹ rồi. Hơn nữa ngoài nó ra còn có những món khác tính ra thì cũng đã lên đến 16 triệu đô la Mỹ.

Thì ra, năm đó Diệp Huyền Tần yêu mình sâu đậm như vậy, đưa cho cô ta châu báu đồ trang sức cả 16 triệu đô la Mỹ!

Vậy mà đến cuối cùng, chính mình chỉ vì chỉ là 1 tỷ, mà chia tay với anh!

Còn có, vừa nãy chính mình lấy 1 tỷ đồng, đem đồ trang sức đáng giá 16 triệu đô la Mỹ bán cho anh.

Dùng đồ 16 triệu đô la Mỹ bán lại 1 tỷ Việt Nam đồng, vốn là cho không!

Nước mắt hối hận hoàn toàn nhấn chìm cô ta.

Ông trời, ông vì sao phải chơi tôi như vậy chứ!

Để tôi mỗi ngày bảo vệ 16 triệu đô la Mỹ, nhưng lại trải qua cuộc sống nghèo khó gian khổ!

Cô ta cắn chặt môi đỏ, không tự chủ được di chuyển bước chân hướng về đống châu báu này.

“Diệp Huyền Tần, 1 tỷ này tôi trả lại cho anh, tôi muốn thu đống châu báu này lại.”

Không nghĩ tới Diệp Huyền Tần bỗng nhiên giơ tay, nặng nề vỗ lên trên Đế Vương Chi Tâm.

Chỉ nghe bụp một tiếng Đế Vương Chi Tâm đã hóa thành bột mịn!

Mọi người tại đây trợn mắt ngoác mồm.

Có thể nát tan kim cương, cũng là máy thuỷ áp đi.

Sức mạnh của người đàn ông này, có thể so với máy móc!

Mạnh bạo!

Hai cái nhân viên bán hàng nữ vội vã thu lại đống bột mịn kia… lỡ như anh Tần người ta còn muốn những bột phấn này rồi sao.

Từ Lam Khiết tức giận bấm mạnh Diệp Huyền Tần một cái.

8 triệu đô la Mỹ đó, anh vỗ một cái liền biến thành bột phấn, phung phí của trời!

Anh không muốn thì cho em!

Đồ phá của a a a a a!

Tâm trạng Trần Hạ Lan vào giờ khắc này, so với Từ Lam Khiết tuyệt vọng gấp trăm lần!

Lúc này, điên thoại di động của cô ta bỗng nhiên vang lên.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, phát hiện là do Trần Uyên gọi tới.

Cô ta thật thà nghe điện thoại.

Vừa bắt máy lên thì đã truyền đến tiếng mắng chửi tê tâm liệt phế của Trần Uyên.

“Trần Hạ Lan, con mẹ nó mày đi chết ở đâu rồi!”

“Cút nhanh lên trở về, em trai mày bị bắt!”

“Lúc không cần mày thì cả ngày nhảy nhót dưới mí mắt tao, lúc cần mày thì mày trốn so với ai khác đều xa hơn, đồ bỏ đi!”

Trần Hạ Lan kinh ngạc: “Mẹ, chuyện gì xảy ra. Không phải em trai sắp được trao quân hàm thiếu úy sao, tại sao lại bị bắt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.