Thần Soái Hộ Quốc

Chương 2303: Chap-2306




Chương 2310​

Chương 2310

Độc Lang ngăn Diệp què lại: “Dừng lại, tại sao anh lại bỏ đi?”

Diệp què nhìn chằm chằm vào Độc Lang nói: “Chó ngoan không cản đường, đừng cản tôi”

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Chết tiệt.

Khi Độc Lang sắp nổi giận, Diệp Huyền Tân liền ngăn Độc Lang lại bằng ánh mắt.

Diệp Huyền Tân đích thân hỏi: “Ý của anh là gì? Là không muốn đưa chúng tôi lên núi Hoàng Sa sao?”

Vẻ mặt Diệp què giễu cợt: “Tới núi Hoàng Sa, xác suất sống sót của anh chỉ có mười phần trăm, còn xác suất sống sót của tôi là năm mươi phần trăm”

“Nói cách khác, anh muốn tôi đưa anh đi vào chỗ chết. Anh cho rằng tôi sẽ đi sao?”

2310-phong-van.jpg

“Tôi sẽ không nói, tôi sẽ không nói, xin đừng trừng phạt tôi, xin đừng trừng phạt tôi…

Tên Diệp què lại bắt đầu trở nên điên cuồng, cảm xúc càng ngày càng kích động, thậm chí còn có chút triệu chứng như bị choáng.

Diệp Huyền Tân vội vàng dùng Thiên La Thập Tam châm cho anh ta, buộc Diệp què phải bình tĩnh lại.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Tác dụng của Thiên La Thập Tam châm trong việc giảm đau và trấn tĩnh thần kinh vẫn là vô cùng thần kỳ, năm phút sau khi được tiêm, Diệp què đã bình tĩnh và hồi phục tinh thần.

Diệp Huyền Tân nói thẳng: “Nói đi, phải làm sao anh mới có thể đưa chúng tôi lên núi Hoàng Sa?”

Diệp què tức : “Nghe không hiểu tiếng người hay sao? Tôi đã nói hết rồi, cho dù có giết tôi thì tôi cũng không đưa các anh đi núi Hoàng Sa”

Sự kiên nhẫn của chiến thần Côn Luân đã hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ: “Tôi thấy đừng nên nói lời vô nghĩa với hắn nữa, nếu hắn đã muốn chết thì tác thành cho hắn đi”

Nói xong, chiến thần Côn Luân rút một thanh trường kiếm kề vào cổ Diệp què: “Cơ hội cuối cùng, nếu không mang chúng tôi lên đó thì chờ cái đầu anh rơi xuống đi”

Vẻ mặt Diệp què không đổi sắc: “Được rồi, cứ cho tôi một khoảng thời gian thoải mái đi. À, gần đây em trai tôi đã nói với tôi trong giấc mơ của tôi răng em ấy cảm thấy lạnh và nhờ tôi mang cho em ấy một ít chăn bông, xem ra có vẻ như em ấy đã đoán trước được rằng tôi sẽ đến tìm em ấy sớm thôi”

Chiến thần Côn Luân liếc nhìn Diệp Huyền Tân và chờ Diệp Huyền Tân ra lệnh.

“Cho dù hắn ta không dẫn đường, chúng ta cũng có thể tự mình tìm đường. Không cần thiết phải cầu xin hắn”

Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như vậy”

Anh liếc nhìn Độc Lang: “Độc Lang, trên người còn lại bao nhiêu tiền, lấy ra đi”

Độc Lang dở khóc dở cười, anh ta ngay đến tính mạng còn không coi trọng mà anh nghĩ anh ta còn có thể để tâm đến số tiền ít ỏi này sao?

Tuy nhiên, Độc Lang cũng không dám làm trái với mệnh lệnh của Diệp Huyền Tân, vẫn lấy tiền ra.

Điều mọi người không ngờ đến chính là khi Diệp què nhìn thấy tiền, hai mắt sáng lên, vẻ mặt run lên vì phấn khích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.