Thần Soái Hộ Quốc

Chương 2294: Chap-2297




Chương 2301​

Chương 2301

Độc Lang nói: “Không bao lâu sau khi em ra khỏi tòa án quân sự. Đến khi em cảm nhận được sự tồn tại của chúng thì chắc cũng được một thời gian rồi.Em cũng không biết gì về chúng cả. Đúng rồi, lúc bị chúng theo dõi em cảm giác như đang bị áp chế. Tự biết không phải đối thủ của chúng nên em chạy trốn cả đường, chưa đi điều tra được”

Diệp Huyền Tân gật đầu: “Đúng thế,từ những khí tức này, anh cũng cảm nhận được sức mạnh của chúng rất mạnh, thậm chí có thể đạt tới sức mạnh cảnh giới tiên ma.

“Nói không chừng anh cũng không phải là đối thủ của chúng”

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Độc Lang thở dài.

Đến Diệp Huyền Tân còn đánh giá chúng cao như vậy, thì chắc hẳn chúng phải rất mạnh.

Xem ra chạy trốn là giải pháp đúng đắn, nếu không chạy thì có lẽ bây giờ đã không còn đứng đây được rồi.

Độc Lang nói: “Anh, anh nói không có khả năng là người của âm ti hay dòng dõi Côn Luân đúng không?”

Diệp Huyền Tân đáp: “Anh không biết, nhưng có lẽ không phải đâu vì anh cảm nhận được không giống với khí tức và thực lực của hai bên đó.”

Độc Lang nói: “Đồng nghĩa với việc lại có thêm một thế lực thần bí nữa theo dõi chúng ta sao?”

“Sợ là đúng như vậy đấy”

“Haizz, bị người của âm ti và dòng dõi côn luân theo dõi còn chưa đủ hay sao,lại thêm một thế lực nữa. Thì sau này cuộc sống của chúng ta càng không dễ dàng gì rồi.”

Diệp Huyền Tân nói: “Cuộc sống dễ dàng là dành cho người chết, người chiến đấu điên cuồng như cậu từ lúc nào lại thích một cuộc sống yên ổn thế?”

Độc Lang cười nói: “Anh, mặc dù em nói miệng vậy nhưng thực ra em cảm thấy khá phấn khích”

“Bọn chúng đông một chút cũng tốt vì tay em đang ngứa ngáy rồi đây”

Diệp Huyền Tân : “Đi thôi, chúng ta bám theo chúng, xem có đuổi theo được tên cầm đầu hay không? Đến lúc đuổi theo được, sẽ để cậu xử lí chúng,cho tay đỡ ngứa ngáy nhé.”

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

“Haha”

Diệp Huyền Tân không nói gì nữa bám theo những tàn dư mà chúng để lại.

Đuổi theo được nửa tiếng, khi đến thành phố náo nhiệt thì mất dấu vì sinh khí của con người ở đây quá nhiều.

Diệp Huyền Tân thất vọng nói: “Đáng ghét, đuổi đến đây lại mất dấu”

Độc Lang nói: “Anh à, em nghĩ đây là chuyện tốt. Chúng không hiện thân, chứng tỏ thực lực của chúng không bằng anh. Chúng ta không cần Sợ nữa.

Diệp Huyền Tân lắc đầu: “Không đơn giản vậy đâu, anh lo chúng trốn ở thủ đô sẽ gây hại cho Lam Khiết”

Độc Lang thở dài, cái này khả năng xảy ra cũng không nhỏ.

Độc Lang : “Anh, hay em phái đội Bắc Lang tới bảo vệ chị dâu nhé?”

Diệp Huyền Tân gật đầu đồng ý: “Đúng là cần phải làm như vậy”

Lúc Độc Lang gọi điện thông báo cho đội đội Bắc Lang thì máy điện thoại của Diệp Huyền Tân cũng kêu.

Diệp Huyền Tân nhìn xuống liền biết là điện thoại của Sát Lang.

Anh lập tức nghe máy.

Diệp Huyền Tân sắp xếp Sát Lang âm thầm đi theo người anh dặn, hiện giờ anh ta tự mình gọi điện đến, chắc chắn là có tin gì đó .

Máy truyền tin nhanh chóng được kết nối, Diệp Huyền Tân: “Sát Lang, cậu…

Bên kia truyền tới giọng nói khàn khàn, suy yếu của Sát Lang, cắt đứt câu nói của Diệp Huyền Tân.

“Núi Hoàng Sa, Vạn Thi Nhai, anh…nhanh…mau đến…”

Lạch cạch!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.