Thần Soái Hộ Quốc

Chương 226




Trần Tiến Hà lập tức cung kính nghênh đón: “Ông cụ Lâm, chú Hùng, Liên, mọi người tới rồi.”

“Mời vào mời vào, vào trong nhà ngồi một chút, uống chén trà.”

Trần Uyên nói: “Chờ thêm một lúc rồi hãy đi vào trong phòng ngồi đi. Cố vấn Sơn lập tức sẽ tới trao quân hàm cho cậu, để ông Sơn chờ ở bên ngoài chờ thì không hay lắm.”

Từ Hiên Lâm liền vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, Trần Uyên nói đúng, chúng ta chờ ở bên ngoài một lúc đi.”

“Tiến Hà, thực sự là chúc mừng cậu tuổi còn trẻ như vậy mà đã là thiếu úy, tiền đồ không thể đo lường.”

Từ Huy Hùng cũng vội vàng lấy thuốc lá và rượu nổi tiếng đưa cho cậu ta: “Tiến Hà, đây là một chút tâm ý của chú và ông cụ Lâm của cậu, xin vui lòng nhận.”

Trần Tiến Hà cười nói: “Ông cụ Lâm và chú Hùng có thể tới khích lệ con chính là đã cho con mặt mũi lớn lắm rồi, làm sao lại còn mang quà đến đây chứ, điều này khiến con vinh dự bội phần.”

Từ Liên cười hì hì kéo cánh tay của Trần Tiến Hà: “Anh Tiến Hà, đây là một chút tâm ý của nhà em, anh cứ nhận đi.”

Trần Tiến Hà nói: “Tốt lắm, nếu em Liên đã mở miệng rồi vậy thì con sẽ nhận.”

Từ Liên nói: “Anh Tiến Hà, trong đám bạn cùng trang lứa hiện tại thì anh chính là người có…tiền đồ nhất.”

“Em đã sớm nói, tiền đồ của anh không thể đo lường được, xem ra ánh mắt của em cũng không tệ lắm mà.”

Trần Tiến Hà nói: “Bình thường bình thường thôi, không có gì ghê gớm.”

“Đúng rồi Liên, hôm nay là ngày vui lớn, nếu không đêm nay chúng ta cứ gọi người lớn đôi bên đến rồi cùng ăn bữa cơm đi.”

Nghĩa bóng, chính là gặp gỡ người lớn đôi bên, định việc kết hôn định.

Từ Liên Kiều e thẹn gật đầu: “Được ạ.”

Trần Uyên nói: “Từ Huy Hùng, việc bọn nhỏ kết hôn tôi không phản đối, có điều các người phải đáp ứng tôi một điều kiện.”

Từ Huy Hùng nói: “Điều kiện gì?”

Trần Uyên: “Tốt nhất là các người phải rũ sạch quan hệ với Diệp Huyền Tần đi.”

“Cái tên Diệp Huyền Tần kia không phải tấm gương tốt, dĩ nhiên lẫn vào xã hội đen, ngày hôm qua còn giết người.”

“Nếu có thân thích như Diệp Huyền Tần thì diện mạo chính trị của Tiến Hà nhà tôi đều sẽ bị nhiễm bẩn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường làm quan của nó.”

Từ Hiên Lâm cả giận nói: “Hừ, cái tên Diệp Huyền Tần này thực sự không ra gì mà, quả thực đem cái mặt già này của của nhà họ Từ đều mất hết.”

“Các người cứ yên tâm đi, từ lâu thì tôi và nhà của cùng Từ Huy Hoàng đã thoát ly quan hệ cha con, hiện tại nhà nó và nhà chúng tôi không có chút xíu quan hệ nào hết.”

“Vậy thì tốt.” Trần Uyên gật đầu.

Những nhà hàng xóm cũng mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận.

“Này, tôi nói Diệp Huyền Tần này làm sao lại có tiền như vậy, thì ra là do đã tham gia vào xã hội đen, lừa gạt tới người ta mà có tiền.”

“May mà lúc trước Trần Hạ Lan không gả cho hắn, nếu không hiện tại Tiến Hà chắc chắn sẽ không được thăng lên chức thiếu úy.”

“Loại cặn bã này, không xứng cùng chúng ta ở cùng một khu nhà. Tiến Hà, bây giờ cậu có tiền đồ, nên đuổi một nhà Diệp Huyền Tần ra khỏi khu nhà này đi.”

Trần Tiến Hà cười nói: “Cô dì chú bác, các người cứ việc yên tâm được rồi.”

“Hôm nay ông Sơn, người đến trao quân hàm cho tôi, cũng nhân tiện đến điều tra Diệp Huyền Tần.”

“Ông ấy đã nắm giữ căn cứ chính xác về việc Diệp Huyền Tần giết người, ngày hôm nay sẽ trói hắn lại.”

Mọi người vui mừng khôn xiết, dồn dập khen ngợi Trần Tiến Hà vì dân trừ hại, là sứ giả của chính nghĩa.

Từ Hiên Lâm một nhà “lục thân không nhận”, cũng bị mọi người điểm tô cho cái danh đẹp là “ vì đại nghĩa diệt thân”.

Lúc này, một nhà Từ Lam Khiết lên xe, chuẩn bị ra ngoài đi ra ngoại ô chơi.

Mấy ngày rồi Uyển Nhi chưa thấy bố, ngày hôm nay ồn ào muốn gặp bố, người một nhà quyết định dẫn Uyển Nhi đi ra ngoài giải sầu, dời lực chú ý.

Xe mới vừa khởi động, Từ Lam Khiết bỗng nhiên vỗ một cái lên đầu, nói: “Diệp Huyền Tần, nhanh dừng xe.”

Diệp Huyền Tần dừng xe: “Làm sao vậy?“

Từ Lam Khiết nói: “Vừa nãy đi xuống vội vàng, em đã quên đeo nửa miếng ngọc Quan Âm rồi, em phải trở lại lấy nó.”

Nửa miếng ngọc Quan Âm này là cô đã đeo từ nhỏ đến lớn. Bỗng nhiên không đeo ở trên người, thật là có có chút không quen.

Diệp Huyền Tần không muốn phiền phức như vậy, thẳng thắn đem nửa miếng ngọc Quan Âm mà năm đó Từ Lam Khiết đã đưa cho anh lấy ra: “Lam Khiết, anh mang đến giúp em rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.