Chương 2256: Cứ như thế mà chết?
Có thôn dân cũng bị đại vu Miêu Nhất Chi khống chế, cao giọng gào thét: “Bà con, bọn chúng có thể chỉ huy trùng đả thương người, tôi thấy trùng trong cơ thể chúng ta tám chín phần mười chính là bọ chúng bỏ vào!”
Một người khác cũng phụ họa theo: “Đúng, tôi đồng ý quan điểm này, bọn chúng chính là vừa ăn cướp lại còn là làng!” “Bà con, nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng để bị bọn chúng lừa “Trưởng thôn, nhanh hạ lệnh đi, diệt bọn chúng!”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đông Ngụy Kiến vốn dĩ còn muốn để Miêu Chấn Phong giải thích tử tế, nếu như đối phương có thể giải thích rõ ràng, mình vẫn sẽ tiếp tục tín nhiệm đối phương.
Nhưng ông ta vừa muốn mở miệng để các thôn dân không nên động thủ, nhưng trong đầu chợt vang lên một tràng tiếng chuông kỳ quái.
Lúc này trong đầu ông ta đột nhiên nổ ầm một tiếng, đánh mất ý thức.
Ông ta hoàn toàn vô thức mà hét một tiếng: “Bà con, giết cho tôi! Giết chết bọn chúng, ai giết được sẽ có thưởng!”
Không sai, thời khắc này Đông Ngụy Kiến cũng bị đại vu Miêu Nhất Chi khống chế thần trí
Các thôn dân có chút kiêng kỵ: “Trưởng thôn, bọn chúng quá lợi hại, có thể sử dụng trùng đả thương người, chúng ta chỉ sợ không phải đối thủ của chúng!”
Đông Ngụy Kiến không chút do dự móc ra một khẩu súng kíp, nhằm ngay vào Miêu Chấn Phong.
Miêu Chấn Phong hoảng hốt: “Bà con, trưởng thôn, mọi người nghe tôi nói, chúng tôi thật sự là tới giúp mọi người. Nếu chúng tôi có gì bất trắc, các người thật sự không có thuốc nào cứu được.
Chẳng qua giờ phút này Đông Ngụy Kiến hoàn toàn mất đi lý trí, không chút do dự nổ súng về phía Miêu Chấn Phong.
Súng của Đông Ngụy Kiến là một khẩu súng đất, tuy uy lực không tính là lớn, hơn nữa cũng không bắn trúng Miêu Chấn Phong, nhưng vẫn có một ít mảnh vụn bắn vào trên đùi Miêu Chấn Phong. Chân ông lập tức chảy máu, đứng không vững mà ngã nhào trên đất.
Miêu Chấn Phong bị thương, kiêng kỵ của các thôn dân giảm xuống rất nhiều, kêu đánh kêu giết cùng nhau tiến lên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tình thế đang là lửa sém lông mày, nguy hiểm trùng điệp.
Miêu Chấn Phong hét lên: “Tuyết Mai, Kiều Diễm, các cô mau đi đi, ngàn vạn lần không thể rơi vào trong tay bọn họ!” “Nếu như tôi không thể quay về, các cô hãy chủ trì đại cục Bạch Miễu. Bạch Miêu không thể không có các cô!”
Chẳng qua thái độ của Tuyết Mai cùng Kiều Diễm lại hết sức kiên quyết: “Tộc trưởng, ông không cần nhiều lời, hai chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ lại ông tự mình rời đi. “Hôm nay muốn sống thì cùng sống, phải chết thì cùng chết. Miêu trại chúng ta tuyệt đối không có hạng người hạm sống sợ chết!” “Di mau!”
Miêu Chấn Phong giận dữ mắng: “Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, hãy lấy đại cục làm trọng!”
Thế nhưng Tuyết Mai cùng Kiều Diễm căn bản không nghe, một trái một phải bảo vệ Miêu Chấn Phong: “Muốn tổn thương tộc trưởng của chúng tôi, trước hết bước qua xác của chúng tôi đã!”
Miêu Chấn Phong thấy không khuyên nổi hai người, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, kề vai chiến đấu cùng bọn họ. “Tuyết Mai, Kiều Diễm, hôm nay Miêu Chấn Phong tôi cho dù có bỏ mạng cũng sẽ bảo vệ hai người!” “Tới đi, lũ ngu xuẩn các người, để các người hiểu một chút uy lực cổ độc của Miêu Chấn Phong tôi!” Hai bên lao vào nhau, đại chiến hết sức căng thẳng.
Thủ đoạn công kích duy nhất của ba người Tuyết Mai, Kiều Diễm cùng Miêu Chấn Phong chính là phóng thích cổ trùng.
Cổ trùng đánh trúng kẻ địch, kẻ địch chắc chắn sẽ bị tàn phá đến sống dở chết dở, ngã xuống đất kêu thảm thiết, đánh mất sức chống cự
Nhưng số lượng thôn dân thực sự là quá nhiều, một đợt thôn dân ngã xuống, phía sau lại có một đợt thôn dân khác thêm vào.
Kẻ địch liên tục tấn công không ngừng, mà số lượng cổ trùng trong tay ba người Tuyết Mai lại có hạn.
Không được bao lâu, cổ trùng trong tay bọn họ liền tiêu hao gần hết.
Không còn cổ trùng, bọn họ lại không có sức đánh trả Cuối cùng Miêu Chấn Phong dứt khoát dùng thân mình chiến đấu với kẻ địch, bảo hộ Tuyết Mai cùng Kiều Diễm, hiện trường vô cùng thảm liệt.
Một thôn dân vọt tới trước mặt Tuyết Mai và Kiều Diễm, giơ cuốc trong tay lên nên về phía đầu Tuyết Mai. Sắc mặt Tuyết Mai trắng bệch, tuyệt vọng nhắm mắt.
Xong rồi, lần này thật sự hoàn toàn xong rồi, không còn hy vọng nào nữa.
Hiện tại cô ngược lại không để ý đến tính mạng của mình, tiếc nuối duy nhất chính là trước khi chết không thể nhìn thấy anh Diệp một lần.
Anh Diệp, đời này không thể gặp lại, hy vọng kiếp sau vẫn có duyên phận.