Chương 2251: Lão đạo sĩ thần bí
“Được rồi”
Tuyết Mai cùng Kiều Diễm thất vọng: “Tộc trưởng, ý của ông là, nếu phương thuốc này không có hiệu quả với Trùng Tam Thanh này, vậy chúng là không thể làm gì Trùng Tam Thanh rồi?”
Miêu Chấn Phong gật gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa cho dù phương thuốc này có hiệu quả với Trùng Tam Thanh thì lại thế nào?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cho dù toàn bộ trùng trong thôn này bị tiêu diệt, kẻ cầm đầu vẫn có thể tiến đến thôn làng kế tiếp reo rắc Trùng Tam Thanh. Chỉ cần ngày nào chưa bắt được kẻ đầu sỏ, vậy vẫn không được xem là nhổ cỏ tận gốc!”
Hai người Kiều Diễm cùng Tuyết Mai cả người đều mồ hôi lạnh.
Miêu Chấn Phong hít vào một hơi thật sâu: “Hiện tại tất cả hy vọng cuối cùng của chúng ta đều ở trên người cậu Diệp. Hy vọng cậu Diệp có thể rút ra một chút thời gian giúp chúng ta bắt được kẻ đầu sỏ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”
Vừa nhắc tới Diệp Huyền Tân, ánh mắt Tuyết Mai cùng Kiều Diễm lập tức hơi thay đổi.
Đúng vậy, hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có cậu Diệp có thể giúp bọn họ giải quyết nam đề này.
Cậu Diệp, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Vì sao chúng tôi tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy anh, thậm chí một chút manh mối cũng không có.
Đáng chết, vì sao thế giới này lại lớn như vậy?
Đang lúc các cô chuyên tâm nghiền thảo dược, hoàn toàn không chú ý tới cách đó không xa, có một cặp mắt gian xảo đang quan sát bọn họ.
Chủ nhân của cặp mắt gian xảo là một lão già dung tục, một thân mặc áo choàng đen, có chút âm trầm dữ tợn.
Khóe môi ông ta nhếch lên, cười lộ ra hàm răng: “Hừ, vọng tưởng giết Trùng Tam Thanh của ta, đáng chết!”
“Có điều hai con bé kia tươi ngon mọng nước như thế, ông đây sẽ tha cho các người một mạng. Đương nhiên, tội sống có thể miễn, tội chết khó thoát, ha ha hai”
Không sai, người này chính là chủ nhân của Trùng Tam Thanh, Miêu Nhất Chi!
Con ngươi ông ta đảo quanh một vòng, rất nhanh đã nghĩ ra một ý.
Ông ta rón rén vòng qua ba người Tuyết Mai, trực tiếp đi vào thôn Đông Ngụy.
Ông ta lật áo choàng đen trên người một cái, lập tức biến thành áo bào của đạo sĩ.
Ông ta tiện tay móc từ trong tay áo ra một cây phất trần, đeo lên mũ đạo sĩ, lập tức đã thành hình tượng một cao nhân đắc đạo.
Ông ta trưng ra ý cười hiền lành trên mặt, đi vào trong thôn làng.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thôn Đông Ngụy ngăn cách với thế giới bên ngoài, bình thường đều rất ít có người lạ đến đây. Hiện tại bỗng nhiên có một đạo sĩ đến, tất nhiên là dẫn tới vô số người vây xem, ầm ÿ nghị luận.
“Kỳ quái, lão hòa thượng này sao lại tới chỗ thâm sơn cùng cốc này.
của chúng ta”
“Im miệng, không hiểu cũng đừng có nói mò. Người này không phải là hòa thượng mà là đạo sĩ”
“Đúng đúng, đạo sĩ đạo sĩ. Vị đạo trưởng này vừa nhìn chính là cao tăng đắc đạo”
“Vừa vặn gần đây tôi gặp phải chút chuyện, nói không chừng vị đạo.
trưởng này có thể giúp tôi giải quyết rắc rối”
“Đúng, chúng ta nhanh đi thỉnh giáo đạo trưởng, gần đây tôi cũng cảm thấy có chút không ổn”
Đại vu Miêu Nhất Chi vừa đi vừa hiếu kỳ dò xét thôn dân ở hai bên.
Nét mặt ông ta dần dần ngưng trọng, sau đó bắt đầu chuyển sang sợ hãi.
Cho đến cuối cùng, mặt ông ta bởi vì hoảng sợ mà vô cùng vặn vẹo, sau đó không chút do dự mà xoay người rời đi.
Vừa đi còn vừa thở dài: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng!”
Lộp bộp!
Trái tim các thôn dân ở đây đều nhảy lên một cái, trong lòng nổi lên một dự cảm bất thường.
Trước đó bọn họ đã cảm thấy trong thôn có gì đó không ổn, bây giờ ông lão đạo trưởng này lại biểu hiện cổ quái như thế, bên trong thôn này khẳng định có cái gì đó không bình thường.
Các thôn dân lập tức tiến lên, gọi đại vu Miêu Nhất Chi lại: “Lão tiên sinh, xin dừng bước”
Miêu Nhất Chi lại không dừng bước: “Vấn đề của các người, lão sợ là bất lực. Các người hãy mời người cao minh khác đi”
Quả thật có vấn đề!
Sắc mặt các thôn dân ngày càng biến đen.
Các thôn dân lập tức ngăn lại đường đi của Miêu Nhất Chỉ: “Cao nhân, có phải ông đã nhìn ra thôn chúng tôi có chỗ nào đó không bình thường? Mong ông nhất định phải chỉ điểm một hai điều”
“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ông không thể ngồi xem không quản”
Đại vu Miêu Nhất Chi lắc đầu thở dài: “Không phải tôi không quản, thực sự là tôi không dám quản”
“Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu tôi quản chuyện các các người, tôi sợ là bị trời phạt, tự thân khó bảo toàn”
Là ý gì đây?