Thần Soái Hộ Quốc

Chương 217




Diệp Huyền Tần cân nhắc, nói: “Chào hỏi lực lượng cảnh sát để cho bọn họ muộn chút nữa đến.”

Sói Hoang: “Nhận được.”

Diệp Huyền Tần đi tới dưới lầu, Bạo Long cũng dẫn người chạy tới.

Hơn 300 người, như một đoàn mây đen, che kín bầu trời, sát khí ngập trời!

Gió nổi lên trước cơn mưa!

Bốn phía công trường, từ lâu chật ních đám người xem náo nhiệt.

Hơn ba trăm người đại chiến, đời này hiếm thấy.

Có thể liếc mắt nhìn thì chết cũng không tiếc.

Bạo Long từ trong đám người đi ra, giận dữ hét: “Tên Diệp Huyền Tần kia, cút ra đây cho ông đây, đừng làm con rùa đen rút đầu.”

Diệp Huyền Tần đứng ra: “Tôi chính là Diệp Huyền Tần.”

Độc Lang: “Anh, đừng phí lời với bọn họ, mau ra tay đi.”

Diệp Huyền Tần: “Câm miệng!”

Bạo Long nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Huyền Tần, con mẹ nó mày đủ ngông cuồng.”

“Công ty của ông đây là do mày đốt có phải không?”

Diệp Huyền Tần: “Chuyện đó không có quan hệ gì với tôi.”

Độc Lang: “Mẹ nó, mắng anh tao, mày muốn chết sao?”

“Anh, nhanh hạ lệnh ra tay đi.”

Diệp Huyền Tần: “Câm miệng!”

Bạo Long cười lạnh: “Mẹ mày ở chỗ này quỵt nợ, ông đây có đầy đủ chứng cứ cho thấy chính là mày đã đốt lửa.”

“Ngày hôm nay, hoặc là mày bồi thường cho ông đây, hoặc là tao đập phá hết chỗ này của mày, mày tự chọn đi!”

Diệp Huyền Tần: “Muốn nói bồi thường, cũng nên anh bồi thường cho tôi, tối hôm qua người của anh tới chỗ của tôi đốt giết đánh chém thì nói thế nào?”

Độc Lang: “Anh, em nhịn không nổi, mau ra tay đi…”

Diệp Huyền Tần: “Câm miệng.”

Bạo Long: “Mẹ nó, xem ra mày quyết tâm không bồi thường.”

“Vậy được rồi hôm nay ông đây sẽ đập nát hết chỗ này của này, muốn mày quỳ xuống gọi ông nội!”

“Các anh em, đập phá chỗ này!”

Hơn 300 người lập tức lấy ra vũ khí.

Gậy bóng chày, ống tuýp, cờ lê… âm thanh vũ khí va chạm vào nhau làm người run sợ.

Diệp Huyền Tần liếc mắt nhìn 20 người đàn em của Sở Trương ra lệnh: “Bảo vệ bộ chỉ huy của dự án thật tốt, không cho bất luận người nào vọt vào.”

Đàn em của Sở Trương đã sớm bị dọa sợ.

Giỡn à, 20 người đối chiến 300 người, không sợ mới là lạ!

Nhưng bọn họ lại không chút do dự chiếu theo lời Diệp Huyền Tần nói mà đi làm.

Bọn họ tin tưởng Diệp Huyền Tần nhất định có thể san bằng kẻ địch.

20 người tạo thành hình nửa vòng tròn, bảo vệ ở cửa lớn.

Độc Lang sớm nhịn gần chết: “Anh, em có thể làm cái gì.”

Diệp Huyền Tần: “Ở trong vòng vây xem.”

Độc Lang: “Cái gì? Anh để cho bọn họ ra tay mà để em ở đây nhàn rỗi… anh bất công!”

Diệp Huyền Tần: “Đây là mệnh lệnh!”

“Mệnh lệnh” vừa ra, Độc Lang cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể nhịn mà nuốt bụng khí vào bụng.

Giết!

Bạo Long dẫn người vọt lên.

Hơn 300 người bước chân nặng nề, chấn động mặt đất đều rung lên.

Tim của đoàn người vây xem đều nhảy đến cổ rồi, âm thầm thay người của Diệp Huyền Tần đổ mồ hôi lạnh.

Đối phương có 300 người, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt, cũng có thể làm cho bọn họ chết đuối đó.

Đánh nhau? Bọn họ sợ là ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có!

Rất nhanh, hai bên đã gặp lại, đánh giáp lá cà, chiến đấu động một cái đã bùng nổ.

Tiếng va chạm của vũ khí, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rống giận dữ, nhiều tiếng không thôi, đinh tai nhức óc!

Người của Bạo Long tuy nhiều nhưng có thể ra tay thì cũng chỉ có một vòng người đang bao vây tận cùng bên trong.

Vừa bắt đầu. 20 đàn em của Sở Trương còn có thể khổ sở chống đỡ.

Nhưng theo thời gian trôi đi, khí lực của đàn em anh ta chậm rãi bị tiêu hao hết, có người không chịu nổi.

Độc Lang tức giận chửi ầm lên: “Đồ bỏ đi, một đám chỉ có thể bất tài đồ bỏ đi. Đánh a, đánh bọn họ hạ bàn”

“Mẹ nó, chỉ có ngần ấy sức lực? Ngay cả trẻ con cũng không bằng, để mặt ở đâu chứ?”

Độc Lang tức giận dậm chân nhưng Diệp Huyền Tần không cho anh ta ra tay, anh ta cũng chỉ có thể lo lắng suông!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.