Thần Soái Hộ Quốc

Chương 216




Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừ, em tin tưởng không phải do anh làm.”

“Nhưng Bạo Long nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta.”

Diệp Huyền Tần vuốt ve đầu Từ Lam Khiết: “Ừ, đoán chừng là có người cố ý hãm hại chúng ta.“

“Có điều không có quan hệ gì cả, chúng ta ngay thẳng, không sợ bị người giội nước bẩn.”

Lúc này Sở Trương cùng Độc Lang đi vào.

Sở Trương: “Anh Tần, không tốt rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Độc Lang: “Ha ha, anh, tin tức tốt, tin tức tốt nha.”

Từ Lam Khiết hỏi vội: “Sở Trương, xảy ra chuyện lớn gì rồi hả ?”

Sở Trương nói rằng: “Bạo Long dẫn hơn 300 cái đàn em, hướng về phía chúng ta bên này giết tới rồi.”

“Tôi nghiêm túc nghi ngờ, bọn họ cho rằng chúng ta đốt cao ốc của anh ta nên đến để báo thù.”

Từ Lam Khiết hoảng hốt, lo sợ: “Anh ta quả nhiên đã nghi ngờ chúng ta.”

“Sở Trương, chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người?”

Sở Trương: “20 người.”

“Hít!” Từ Lam Khiết hít vào ngụm khí lạnh: “20 người đấu cùng 300 người, cách biệt quá cách xa rồi.”

“Không được rồi, chúng ta báo cảnh sát đi.”

Độc Lang từ chối hô lên: “Chị dâu, đừng báo cảnh sát, chị còn chưa có nghe cái tin tức tốt của em đây.”

Từ Lam Khiết hỏi: “Độc Lang, tin tức tốt gì?”

Độc Lang mặt mày hớn hở: “Bạo Long mang hơn 300 cái đàn em, hướng về phía chúng ta mà đi tới, đoán chừng là muốn đánh nhau!”

“Rốt cục em cũng có thể phát huy thân thủ rồi, ha ha!”

Từ Lam Khiết: “…”

Người anh em của Diệp Huyền Tần này có tật xấu gì thế, rối loạn thần kinh?

Đây coi là tin tức tốt cái gì hả?

Từ Lam Khiết cơ hồ dùng giọng điệu khẩn cầu đối với Diệp Huyền Tần nói: “Diệp Huyền Tần, báo cảnh sát đi.”

“Bọn họ gan lớn hơn nữa thì ở trước mặt cảnh sát cũng không dám làm xằng làm bậy.”

Diệp Huyền Tần trấn an nói: “Lam Khiết, yên tâm đi, anh có thể giải quyết.”

Từ Lam Khiết thở dài: “Chỉ bằng hai mươi mấy người của chúng ta thì làm sao san bằng hơn 300 người của đối phương được chứ?”

Độc Lang nói: “Chị dâu, anh nói không có chuyện gì thì nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Đúng rồi chị dâu, có thể hay không xin chị giúp một chuyện.”

Từ Lam Khiết nói: “Làm cái gì?”

Độc Lang nói: “Chờ một lúc nữa thì phiền chị quay lại cảnh em ra tay.”

“Tình cảnh này rất có ý nghĩa kỷ niệm, quay lại làm lưu niệm.”

Từ Lam Khiết: “…”

Bên người Diệp Huyền Tần không có một người bạn bè bình thường sao?

Từ Lam Khiết lo lắng Độc Lang lỗ mãng, lỡ như động tay động chân sẽ chịu thiệt, vội vã dặn anh ta: “Độc Lang, chờ một lúc toàn bộ nghe anh của cậu, cậu tuyệt đối không nên kích động.”

Độc Lang vung tay lên: “Yên tâm đi chị dâu, cái mạng này của em đều là của anh, anh bảo em làm gì thì em sẽ làm đó.”

“Anh, em đi xuống trước làm nóng người, hoạt động gân cốt một chút.”

Diệp Huyền Tần căn dặn Từ Lam Khiết ở tại trên lầu, không nên đi ra ngoài, cũng mang theo Sở Trương đi xuống.

Mới vừa xuống, điện thoại di động của Diệp Huyền Tần liền vang lên không ngừng.

Anh liếc mắt nhìn, phát hiện đều là do bộ hạ gọi tới.

“Tây Nam Hỏa Lang, dẫn theo 10 nghìn tướng sĩ, xin được đến trợ giúp!”

“Đông Bắc Chiến Lang, dẫn theo 10 nghìn tướng sĩ, xin được đến trợ giúp!”

“Chiến khu số 4 Sói Hoang, dẫn theo 10 nghìn tướng sĩ, xin được đến trợ giúp!”

Diệp Huyền Tần: “Đều yên tĩnh một chút cho ông đây, đối phó vài con bọ xít này thì còn cần các người ra tay sao?”

Sói Hoang: “Anh, nhưng thật ra là em tư cùng anh hai muốn anh nên muốn tìm cớ tới gặp anh một chút.”

Diệp Huyền Tần từng cùng Sói Hoang làm ra ba điều quy ước, trường hợp ở trước mặt công chúng thì gọi anh là chỉ huy Diệp, ngầm gọi anh là được.

Diệp Huyền Tần: “Chuyển lời đến bọn họ, không cho tới quấy rầy cuộc sống bây giờ của tôi.”

Cô Lang: “Anh, hình như em tư đang ghen, giận anh rồi.”

“Vì cái gì để Độc Lang tới thăm anh còn bọn họ lại không được? Em tư nói anh bất công!”

Diệp Huyền Tần: “Bây giờ Độc Lang đối với tôi có chút tác dụng nên để cậu ta ở lại. Được rồi, cúp máy đi.”

Sói Hoang: “Anh, anh có việc để bọn em giúp làm chút gì…””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.