Thần Soái Hộ Quốc

Chương 204




Thịch!

Trái tim Vương Tiến Cường đột nhiên ngừng đập, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Rõ ràng anh ta đã phát hiện, trên bả vai của người đàn ông trẻ tuổi có hai gạch ba sao.

Anh ta là thượng tá!

Đường đường là một thượng tá lại cúi người cung kính với Diệp Huyền Tần… thì quân hàm của Diệp Huyền Tần ít nhất phải là Sĩ quan!

Trêu chọc Sĩ quan anh ta chết một vạn lần cũng không đủ đền tội.

Chẳng trách, lúc trước anh ta nói anh ta là ông chủ của mình…

Đâu chỉ là ông chủ, căn bản là ông chủ của ông chủ của ông chủ!

Diệp Huyền Tần hỏi Sói Hoang: “Con đâu?”

Sói Hoang nói: “Con không có chuyện gì, ở trong xe ngủ thiếp đi rồi.”

Diệp Huyền Tần thở phào nhẹ nhõm: “Đưa quà cho cô ta.”

Sói Hoang tiện tay đem hộp quà tặng ném cho Chu Lam: “Anh Tần tặng quà cho cô.”

Chu Lam bị làm cho hồ đồ rồi.

Diệp Huyền Tần tặng quà cho cô ta? Tặng quà gì?

Cô ta cẩn thận từng li từng tí một mở chiếc hộp đó ra.

Một đôi con ngươi màu trắng âm u đầy tử khí đang nhìn chằm chằm cô ta.

Trên trán đối phương trên trán còn một lỗ máu màu đỏ tươi khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!

Đầu người!

Đầu của Chu Việt!

Chu Lam doạ đến điên rồi, cô ta kinh hoảng mà hô lên một tiếng, ném hộp quà xuống sau đó chui xuống dưới mặt bàn run lẩy bẩy.

Ma quỷ, Diệp Huyền Tần là ma quỷ sao?

Chỉ có ma quỷ, mới có thể đem người đầu làm quà!

Diệp Huyền Tần lấy súng lục của Sói Hoang ném cho Chuột Con: “Chuột Con, giao bọn họ cho cậu.”

“Đừng làm cho tôi thất vọng, tôi chờ cậu ở bên ngoài.”

Diệp Huyền Tần sải bước đi cùng Sói Hoang ra ngoài.

Chu Lam vội vàng từ dưới đáy bàn chui ra, ôm đùi Chuột Con than thở khóc lóc: “Chuột Con, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”

“Anh tha cho tôi một lần, cầu xin anh hãy tha tôi một lần thôi, tôi đồng ý làm trâu ngựa cho anh.”

“Chúng ta phục hôn, cầu xin anh hãy phục hôn với tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận hầu hạ anh…”

Chát!

Chuột Con không chút do dự cho Chu Lam một cái tát: “Một tát này, là thay Uyển Nhi đánh. Cô không xứng làm mẹ của con bé!”

Chát!

“Cái tát thứ hai này là đánh cho tôi. Năm đó tôi thực sự là mắt mù nên mới có thể cưới cô về làm vợ.”

Chát chát chát!

“Ba cái tát này, là thay anh em của tôi đánh. Anh em tôi là rồng trên trời, há lại là người có thể cho loài sâu bọ như cô sỉ nhục.”

Chu Lam bị đánh hoa mắt chóng mặt, có điều vẫn rập đầu lạy cầu xin: “Đánh thật hay, đánh thật hay… Chuột Con cầu xin anh tha cho tôi…”

Đùng!

Tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bay ra xuyên thấu đùi Chu Lam.

Chu Lam hết thảm một tiếng, ngã xuống đất co giật!

“Nể tình cô là mẹ ruột của Uyển Nhi nên tôi sẽ không giết cô!”

“Cút khỏi Tân Hải, sau này tôi không muốn gặp lại cô nữa.”

Sau đó, anh ta lại nhìn phía cái nhóm bạn học này.

Cái nhóm bạn học này uống xong nửa chậu rượu, từ lâu đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Có điều khi nghe tiếng súng lạnh lùng như vậy đã để cho bọn họ khôi phục mấy phần lý trí.

Bọn họ ào ào quỳ xuống xin tha: “Bạn học cũ, chúng tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, mạo phạm anh, xin anh chớ có chấp nhặt với chúng tôi…”

Chuột Con cay đắng cười cười: “Bạn học cũ? Ha ha, đây chính là ba năm tình nghĩa bạn học?”

“Bạn học như vậy, không cần cũng không sao.”

Các bạn học đều hổ thẹn cúi đầu, không còn mặt mũi nào.

Chuột Con đi tới bên người của Vương Tiến Cường, đem một bình rượu trắng có nồng độ mạnh đổ hết lên trên vết thương của anh ta.

Đau đớn kịch liệt, kích thích Vương Tiến Cường tỉnh lại: “Đau… đau… tha mạng…tha mạng…”

Chuột Con lạnh lùng nói: “Trước kia anh nói con gái của tôi là đồ bỏ đi, tôi muốn anh xin lỗi!”

Chuột Con vội vàng quỳ xuống đất xin tha: “Tôi mới chính là đồ bỏ đi, tôi mới chính là đồ bỏ đi, Chuột Con, tôi sai rồi, tha cho tôi một mạng đi.”

Chuột Con lạnh như băng nói: “Có cái gì cứ việc nhắm vào tôi, cái mạng của tôi chết không hết tội.”

“Nhưng ai dám làm tổn thương con gái của tôi, tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha người đó!”

Để lại câu nói này rồi anh ta nhanh chân đi ra ngoài.

Mà tình hình ở ngoài quán bar khiến Chuột Con nhìn mà nghẹn họng nhìn trân trối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.