Thần Soái Hộ Quốc

Chương 197




Ha ha!

Mọi người đều cười ồ lên một cách sảng khoái.

Chu Lam đột ngột nói: “Chuột Con, anh không uống rượu cũng được thôi, nhưng phải tìm người uống ly rượu này thay cho anh.”

Vương Tiến Cường hiểu được ý của Chu Lam, vội vàng nói: “Chuột Con, hồi còn đi học quan hệ giữa cậu với Diệp Huyền Tần không phải rất tốt sao, hay là để Diệp Huyền Tần uống thay cho cậu.”

Những người khác cũng đồng ý.

Chuột Con vội nói: “Thôi được rồi, cứ để tôi uống là được rồi.”

Anh không muốn làm khó Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai Chuột Con: “Thôi, để tôi thay cậu uống.”

“Nhưng mà, không phải là cách uống này.”

“Phục vụ, lại đây.”

Người phục vụ vội vàng chạy đến: “Thưa ông, tôi có thể giúp gì cho ông?”

Diệp Huyền Tần: “Đi, mang lên đây cho tôi một cái chậu.”

Người phục vụ rất khó hiểu, nhưng vẫn làm như những gì được sai, mang một cái chậu rửa mặt đến.

Vương Tiến Cường cười nói: “Diệp Huyền Tần, đừng nói là cậu muốn nôn vào trong chậu nhé.”

“Cậu đừng có ghê tởm như vậy chứ, muốn nôn thì vào nhà vệ sinh mà nôn.”

Diệp Huyền Tần phớt lờ anh ta, chỉ đổ hết rượu từ ly của Chuột Con vào trong chậu.

Vương Tiến Cường tức giận: “Diệp Huyền Tần, cậu đây là có ý gì…”

Diệp Huyền Tần lại đột ngột rót đầy rượu vào ly, uống một hơi cạn sạch.

Vương Tiến Cường cảm thấy nhẹ nhõm.

Không cần quan tâm cậu ta có rót hay không, chỉ cần uống là được

Vừa uống xong, Vương Tiến Cường liền cầm ly rượu lên: “Diệp Huyền Tần, tôi nghe nói bây giờ cậu sắp trở thành con rể nhà người ta, được ăn cơm mềm rồi.”

“Ăn cơm mềm cũng là một loại kỹ năng, tôi rất nể cậu. Nào, tôi mời cậu một ly.”

Đám đông cười chế nhạo.

Diệp Huyền Tần: “Có chắc chắn không?”

Vương Tiến Cường: “Việc này thì có gì mà không chắc chắn chứ.”

“Tốt.” Diệp Huyền Tần sảng khoái đồng ý.

Tuy nhiên, anh không trực tiếp uống, mà anh lại đổ một ly rượu vào chậu, sau đó lại rót đầy ly và uống hết một hơi.

Tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được, cậu nhóc này cứ uống một ly đổ một ly là sao chứ?

Nhưng mà, anh ta không quan tâm, miễn anh ta uống là được.

Ở quán bar không sợ thiếu rượu, chẳng lẽ lại sợ anh ta đổ hết sao?

Vương Tiến Cường vừa dứt lời, một bạn học nam khác đã đứng lên: “Diệp Huyền Tần, đường đường là đàn ông chân chính, không thể nào ăn cơm mềm được.”

“Tôi bây giờ là giám đốc nhân sự của Tập đoàn Hải Long. Cùng tôi uống một ly, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một công việc.”

Đám đông chợt nổi lên một tràn náo động.

“Tập đoàn Hải Long? Đó là một Công ty lớn đứng top năm trăm trên Thế Giới.”

“Trẻ tuổi như vậy đã có thể làm giám đốc tại Tập đoàn Hải Long, tương lai chắc sẽ rất ưu tú.”

“Diệp Huyền Tần, cậu phải đối xử người ta cho tốt vào, người ta có thể sắp xếp cho cậu một công việc tốt, cũng có thể giúp nửa đời sau của cậu không cần lo việc cơm ăn áo mặc nữa.”

Diệp Huyền Tần liếc hắn một cái: “Xin hỏi tên gì?”

“Phì!” Đối phương mỉm cười: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Tôi tên là Trương Vân Phong, cậu cũng muốn nhớ tên tôi đúng không?”

Diệp Huyền Tần gật đầu, sau đó viết xuống vài chữ “Trương Vân Phong – Tập đoàn Hải Long”.

“Ha ha, đến đây, uống rượu đi.” Trương Vân Phong uống một hơi cạn sạch.

Diệp Huyền Tần cũng đổ một ly vào chậu trước, sau đó mới rót lại một ly.

Một bạn học nữ đứng dậy: “Diệp Huyền Tần, đã lâu không gặp cậu. Không biết cậu có còn nhớ người bạn ngồi cùng bàn như tôi không nhỉ?”

“Vì tình bạn cùng bàn của chúng ta, tôi cũng phải mời cậu một ly.”

Diệp Huyền Tần nhìn người đối diện: “Cậu là Lưu Mỹ Linh sao?”

Lưu Mỹ Linh cười nói: “Thật sự rất vinh dự khi cậu vẫn nhớ đến tôi.”

“Bây giờ tôi đang làm việc cùng với Phạm Vân Hà. Cậu còn nhớ Phạm Vân Hà không? Hồi đó cậu còn viết cho cô ấy một bức thư tình cơ mà.”

Nhắc đến Phạm Vân Hà, mọi người đều quan tâm.

“Phạm Vân Hà bây giờ đang làm gì nhỉ.”

“Đúng, sao hôm nay cậu ấy không đến?””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.