Thần Soái Hộ Quốc

Chương 182




Nhà thầu sợ hãi hỏi: “Quản lý Trình Hạ Vũ, người này là…”

Trình Hạ Vũ nói: “Nói nhảm, anh ta là giám đốc dự án, Diệp Huyền Tần.”

Cái gì!

Đồng tử của nhà thầu co rụt lại ngay lập tức!

Người có vẻ ngoài không có gì đặc biệt này chính là Diệp Huyền Tần, người đang được chú ý nhất gần đây!

Người đàn ông què bị sỉ nhục này thực sự biết giám đốc dự án!

Còn buồn cười nhất là vừa nãy anh ta còn dùng Diệp Huyền Tần để dọa anh ấy.

Bây giờ tâm trạng của chủ thầu còn khó chịu hơn là ăn phân!

Anh thở dốc cũng không biết mình đang sợ hãi hay xi măng đông đặc lại và bịt kín lỗ mũi anh ta.

Trình Hạ Vũ thận trọng nói: “Anh rể, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Diệp Huyền Tần hít sâu một hơi: “Tên khốn kiếp này, hắn ta dám bắt nạt anh em của anh!”

Trình Hạ Vũ tò mò nói: “Anh rể, anh biết kẻ khập khiễng này a.”

“Ai ya, anh em của anh sống cũng không dễ dàng a. Con gái anh ấy ốm phải nằm viện. Anh ấy phải làm việc cật lực, kiếm tiền để chữa bệnh cho con gái.”

“Nhưng bản thân người què cũng có bệnh, người rất yếu, làm gì chịu nổi công việc cường độ cao thế này. Mấy ngày nay cũng phải choáng váng mấy lần.”

“Em thấy anh ấy đáng thương nên đã trả trước hai tháng lương cho anh ấy rồi để anh ấy quay về chăm sóc con gái nhưng anh ấy khăng khăng muốn tới làm.”

Chuột Con khó hiểu nói: “Quản lý Trình Hạ Vũ, tôi… tôi không nhận được tiền lương mà.”

Trình Hạ Vũ sững sờ: “Làm sao có thể? Là chính tôi bàn giao cho chủ thầu còn gì, là anh ta..”

Cô ấy nhìn nhà thầu với vẻ tức giận: “Têm mập mạp chết bầm, anh không làm theo những gì tôi nói đúng không?”

Người chủ thầu tái mặt sợ hãi: “Quản lý Trình Hạ Vũ, tôi chưa có thời gian thu xếp.”

Trình Hạ Vũ tức giận quá, xông lên đá vào đầu nhà thầu: “Con mẹ nó anh có còn là người không, còn dám tham lam tiền cứu mạng của người khác!”

“Mẹ kiếp cút ngay cho tôi, chúng tôi không muốn có người cặn bã như anh ở đây!”

Nhà thầu trợn tròn mắt nói: “Quản lý Trình Hạ Vũ, cô không thể sa thải tôi đâu, tôi trên có mẹ già dưới có con trẻ.”

Trình Hạ Vũ mắng: “Mẹ kiếp, con của anh là trẻ con, còn đứa nhỏ người khác thì không hả! Trên đời làm sao có dã thú tàn ác như anh vậy!”

Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Quỳ xuống dập đầu một trăm cái, ăn cái bánh bao này rồi cút ngay!”

Chủ thầu lập tức chết lặng.

Xi măng trên người anh ta sắp đông đặc, sau một trăm lần dập đầu thì anh ta có thể sẽ trở thành người xi măng mất!

Anh ta chua chát cầu xin: “Anh Diệp Huyền Tần, em sai rồi. Em sẽ dọn dẹp trước một chút rồi sẽ dập đầu.”

Diệp Huyền Tần: “Lại nói nhảm! Dập đầu hai trăm cái đi.”

Nhà thầu không dám nói nhảm nữa, quỳ trên mặt đất dập đầu bình bịch rồi ngẩng đầu lên.

Nếu dập đầu một trăm cái may ra anh ta còn có cơ hội sống, nếu như dập đầu hai trăm cái vậy thì anh ta chắc chắn sẽ biến thành người xi măng rồi.

Diệp Huyền Tần nói với Trình Hạ Vũ: “Hạ Vũ, canh anh ta cho anh, Chuột Con và anh sẽ đi gặp con gái anh ấy.”

Trình Hạ Vũ gật đầu: “Anh rể, đừng lo, em tuyệt đối không để cho anh ta dập đầu ít hơn dù chỉ là một cái, ăn bánh bao ít hơn dù chỉ là một chút.”

Diệp Huyền Tần đưa Chuột Con hộp ăn sáng từ nhà hàng có sao Michelin mà anh ấy đã gói sẵn.

Cái này ban đầu đã được chuẩn bị cho Từ Lam Khiết và Cá nhỏ nhưng bây giờ có vẻ như Chuột Con cần nó hơn.

Anh đưa bữa sáng cho Chuột Con: “Chuột Con, cậu còn chưa ăn sáng, mau ăn đi”.

Chuột Con cầm lấy cẩn thận và nói: “Anh Tần, tôi… tôi muốn để dành cho con gái ăn. Con gái tôi chưa bao giờ được ăn cái gì ngon như vậy.”

Diệp Huyền Tần thở dài: “Ai ya, không có gì, cậu cứ ăn đi, tí nữa tôi sẽ chuẩn bị thêm một phần nữa.”

“Anh không cần tốn kém vậy đâu.” Chuột Con vội vàng nói: “Tôi cũng có mang bữa sáng cho mình.”

Sau đó, Chuột Con từ trong một góc túi lấy ra một cái bịch nhựa.

Trong túi ni lông có mì gói, bánh ngọt và bánh quy.

Diệp Huyền Tần thấy rõ ràng trong gói có ghi “Bữa ăn hiến máu tình thương.”

Anh ấy nắm lấy tay Chuột Con và nhìn kỹ hơn.

Cánh tay mỏng manh của Chuột Con đầy kim tiêm!

Rõ ràng là anh chàng này đã bán máu để đổi lấy những cái bánh.

Mà những cái bánh ngọt này là anh ta chuẩn bị đưa cho con gái ăn.

Thậm chí sau khi hiến máu xong cũng không nghỉ ngơi mà đến công trường làm việc!

Ngay cả người sắt cũng không thể chịu được giày vò như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.