Thần Soái Hộ Quốc

Chương 174




Hai mẹ con Trần Hạ Lan không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, chạy trốn khỏi nơi đó một cách thảm hại.

Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng đứng đơ tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không được.

Ban đầu, họ không đến dự lễ trưởng thành, lấy lý do là họ đã nhận được lời mời từ gia đình Trần Hạ Lan.

Nhưng bây giờ lại ở nhà Trần Hạ Lan… Haizz, thật khó nói nên lời!

Cả hai người họ vô cùng xấu hổ!

Lúc này, Nhậm Tiền đã đến.

Sau khi nhìn thấy Diệp Tuấn Bình, cô nhanh chóng chạy đến: “Anh Tuấn Bình, xin lỗi vì đã để anh phải chờ.”

Chu Tuấn Bình lịch sự nói: “Không thành vấn đề, tôi cũng vừa mới tới thôi.”

Nhậm Tiền lại nhìn thấy Từ Huy Hoàng, nói: “Ông Từ, thật là trùng hợp, ông cũng ở đây sao, tôi còn đang tính gọi điện cho ông đấy.”

Từ Huy Hoàng sửng sốt nói: “Gọi điện thoại cho tôi sao? Cô muốn tìm tôi làm gì chứ?”

Nhậm Tiền nói: “Sắp tới tôi sẽ hợp tác với Công ty dược Nhân Hòa, nhưng tôi sợ chỉ dựa vào năng lực của mình thì sẽ không thể nào đảm nhiệm được công việc này.”

“Cho nên, tôi muốn bắt tay với ông, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ hợp tác với Công ty dược Nhân Hòa lần này!”

Cái… cái gì!

Từ Huy Hoàng kích động đến mức không thể nói nên lời.

Nhậm Tiền đang ngỏ lời mời ông, cùng cô ta hợp tác với Công ty dược Nhân Hòa!

Có thể hợp tác với Công ty dược nhân Hòa là điều mà Từ Huy Hoàng và thậm chí là bất kỳ bác sĩ Đông y nào cũng mơ ước.

Bây giờ ước mơ của ông ấy đã trở thành sự thật!

“Tôi… tôi vô cùng sẵn lòng!” Từ Huy Hoàng vội vàng nói: “Hay là, anh Tuấn Bình, cô Nhậm, chúng ta đến phòng bao riêng để nói chuyện cụ thể hơn nhé.”

Chu Tuấn Bình lo lắng nhìn Diệp Huyền Tần: “Việc này… việc này có tiện không?”

“Hay là đợi tổ chức xong lễ trưởng thành, chúng ta lại bàn cũng được… chúng tôi ở bên ngoài đợi các anh.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Không có gì bất tiện cả.”

Chu Tuấn Bình nhẹ nhõm gật đầu: “Như vậy cũng được.”

Cả nhóm quay lại phòng bao riêng tên Kim Chi Ngọc Diệp một lần nữa.

Từ Hiên Lâm và Từ Huy Hùng suy nghĩ thêm một chút rồi quyết định rời đi!

Họ khẳng định không thể nào giúp Từ Lam Khiết đạt được mục đích được.

Bà ngoại đột nhiên ngăn họ lại: “Thông gia, đây là lễ trưởng thành của Lam Khiết, các anh thực sự không tham gia sao?”

Từ Hiên Lâm thờ ơ nói: “Không có thời gian.”

“Được rồi.” Bà ngoại lộ vẻ thất vọng!

Diệp Huyền Tần đột nhiên lên lên: “Quay lại đây, ngoan ngoãn ngồi xuống đây cho tôi!”

Từ Hiên Lâm tức giận: “Thằng khốn nạn, không biết lớn nhỏ, không ra thể thống gì cả.”

“Chúng tôi muốn đi thì sao chứ, cậu dựa vào đâu mà ra lệnh cho chúng tôi.”

Diệp Huyền Tần nói: “Dựa vào một trăm triệu mà Từ Liên đã mượn của chúng tôi có được không?”

“Nếu các người dám rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, để cảnh sát bắt Từ Liên đi!”

Bây giờ Từ Liên còn nợ Diệp Huyền Tần một trăm triệu mượn danh “tặng sính lễ cho nhà họ Diệp ở thủ đô” lần trước.

Khi các bác và các dì nghe được việc này đều vô cùng run rẩy.

Một trăm triệu… Từ Liên nợ gia đình cô một trăm triệu!

Từ Hiên Lâm hơi bối rối.

Bây giờ bọn họ thậm chí chỉ nghe một triệu thôi đã đủ sặc rồi, một trăm triệu, bọn họ còn không dám nghĩ tới!

Nhưng Từ Hiên Lâm vẫn muốn giữ thể diện: “Hừ, lễ trưởng thành của Lam Khiết, đương nhiên là chúng tôi muốn tham gia rồi.”

“Tuy nhiên, chúng tôi có muốn ở lại hay không cũng không liên quan gì đến cậu!”

Cả hai ngoan ngoãn đi vào phòng bao tên Kim Chi Ngọc Diệp.

Diệp Huyền Tần giữ hai người bọn họ ở lại, không phải là vì muốn họ chúc phúc cho Lam Khiết.

Anh ta chỉ đơn giản muốn khoe khoang một chút về tài sản và năng lực hiện tại của Từ Lam Khiết, làm cho bọn họ ngạc nhiên, nếu không thì sau này khi bọn họ gặp Từ Lam Khiết lại trắng trợn ức hiếp cô ấy.

Bà ngọai nhìn Từ Huy Hoàng với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Không ngờ người con rể vô dụng, cả đời bị khinh thường này lại có khả năng hợp lớn đến mức có thể hợp tác với Công ty dược Nhân Hòa.

Haizz, lúc trước bà đã đánh giá cậu ta quá thấp rồi.

Bà ngoại đích thân đưa một món ăn cho Từ Huy Hoàng, nói đầy ẩn ý: “Huy Hoàng, ăn món này đi.”

“Không ngờ là con có thể được hợp tác với công ty dược Nhân Hòa, đây là năng lực của con đấy.”

“Mẹ trước đây đã coi thường con, đừng trách mẹ nhé.”

Lời nói của bà ngoại khiến Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu cảm thấy hỗn loạn.

Từ Huy Hoàng, một người đàn ông cao lớn, trưởng thành mà thậm chí trong mắt còn ầng ậng nước mắt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.