Thần Soái Hộ Quốc

Chương 163




Thực tế, bảo vệ vẫn luôn đặc biệt chú ý đến “anh Tần”.

Chỉ là, vừa rồi Diệp Huyền Tần đi giữa một nhóm người nên các bảo vệ không chú ý đến.

Nhìn thấy có một nhóm người đi về phía quầy lễ tân, bác gái, bác cả vội vàng lùi về phía sau: “Mau tránh xa nhà Khả Diệu ra một chút, tránh làm liên lụy đến chúng ta.”

Bọn họ nghĩ rằng lễ tân khách sạn đến là để đuổi nhà Từ Lam Khiết đi.

Tuy nhiên, màn tiếp theo lại khiến họ mở rộng tầm mắt.

Lễ tân dẫn theo mười nhân viên chuyên nghiệp đi vào, cung kính cúi đầu: “Chào mừng các vị khách quý đến khách sạn chúng tôi.”

Sau đó, nhanh chóng bận rộn châm trà, rót nước cho họ: “Quý khách vui lòng chờ một chút, bữa ăn của mọi người sẽ lập tức được mang lên.”

Sau khi xong việc, tất cả đều ngoan ngoãn đứng sang một bên, phục vụ bọn họ.

Diệp Huyền Tần lườm bọn họ một cái, nói: “Đi ra đi.”

Điều này khiến nhân viên phục vụ hơi lúng túng.

Những vị khách trong phòng này lẽ ra phải được mười nhân viên chuyên nghiệp phục vụ.

“Ra ngoài.” Diệp Huyền Tần gắt lên một tiếng.

Đám người này không đủ tư cách có mặt trong lễ trưởng thành của Từ Lam Khiết.

Nhân viên lễ tân không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Vâng thưa anh, nếu có gì cần xin cứ gọi chúng tôi bất cứ lúc nào.”

Cô ấy dẫn theo nhân viên đi ra ngoài.

Lúc đi qua đám người bác gái, bác cả, nhân viên lễ tân lạnh lùng nói: “Các vị, xin hãy tránh xa căn phòng này ra một chút, để tránh làm phiền vị khách tôn quý nhất của chúng tôi.”

Đám người đó trợn tròn mắt.

Tình huống gì đây, tên họ Diệp kia thực sự đã đặt căn phòng này?

Nhưng mà, anh ta không phải là tội phạm đang cải tạo sao, sao lại có thể đặt được căn phòng này.

Cuối cùng vẫn là bác cả kịp phản ứng trước: “Xin chào, chúng tôi đi cùng bọn họ.”

“Đi cùng ạ?” Nhân viên lễ tân nhìn về phía Huyền Trần hỏi ý kiến.

Diệp Huyền Tân rất miễn cưỡng gật đầu.

Lúc này vẻ mặt nhân viên lễ tân mới dịu đi: “Các vị khách quý, vừa nãy thật sự xin lỗi, mời mọi người vào.”

Đám người bác gái ngơ ngác đi vào phòng.

Bác gái thì thầm nói với con gái nói: “Tuyết Hoa, sao lại như thế nhỉ?”

Tuyết Hoa cũng đang mơ hồ, nhưng ngay sau đó, cô ta vỗ đầu một cái, nói: “Con nhớ ra rồi, người yêu con nói sẽ tạo bất ngờ cho con, nếu con đoán không sai thì căn phòng này chính là điều bất ngờ mà anh ấy dành cho con.”

“Mẹ đừng quên, nhà Chu Việt làm bên quân đội, nên đặt được căn phòng này cũng không thành vấn đề.”

bác gái vẫn tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng tên họ Diệp kia làm sao biết được Chu Việt đã đặt căn phòng này.”

“Chẳng lẽ bọn họ quen nhau?”

Tuyết Hoa nói: “Để con hỏi xem.”

“Huyền Tần, có phải anh quen Chu Việt, người yêu tôi không?”

“Chu Việt?” Diệp Huyền Tần hơi nhíu mày: “Chu Việt của Chu gia trang?”

Tuyết Hoa gật gật đầu: “Đúng, là anh ấy đấy.”

Diệp Huyền Tần lạnh nhạt đáp: “Quen.”

Không phải Chu Việt với Chu Linh Thu sắp cưới rồi sao, sao lại thành người yêu của Tuyết Hoa rồi.

Xem ra tên này cũng chơi bời phết đấy, bắt cá hai tay.

Nếu cũng để Chu Linh Thu đến đây nhìn thấy Chu Việt tổ chức sinh nhật cho người con gái khác thì…

Thôi, được rồi, nể mặt Chu Tuấn Bình, giúp Chu Linh Thu lần này vậy.

Để cô ta nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Việt để tránh nhảy vào hố lửa.

Diệp Huyền Tần lập tức nhắn tin cho Chu Tuấn Bình: “Tuấn Bình, bảo em gái cậu đến khách sạn Thủy Cung một chuyến đi.”

Nghe Diệp Huyền Tần nói “quen”, bác gái và Tuyết Hoa đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra căn phòng này thực sự là do Chu Việt sắp xếp.

Thì ra năng lực của Chu Việt còn mạnh hơn bọn họ nghĩ.

Tôi đã nói rồi mà, con rể của Lý Khả Diệu là một tội phạm cải tạo, làm sao có thể đặt được căn phòng này chứ.

Đúng lúc này, điện thoại của Tuyết Hoa đổ chuông, là người yêu của cô ta, Chu Việt gọi đến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.