Thần Soái Hộ Quốc

Chương 162




Lý Khả Diệu nghe thấy lời này của bà ta, vội vàng giải thích: “Chị, thực ra Huyền Tần nhà chúng em cũng đã đặt bàn tại khách sạn Thủy Cung rồi.”

Bác gái phì cười một tiếng, nói: “Cô xem khách sạn Thủy Cung là hàng cơm trước cửa nhà cô đấy à, ai cũng có thể đặt bàn được chắc?!”

“Nói cho cô biết, muốn vào khách sạn này nhất định phải có thẻ hội viên, các người đặt bàn rồi, vậy thẻ hội viên đâu?”

Lý Khả Diệu quay sang nhìn Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Chúng tôi vào không cần có thẻ hội viên.”

Nực cười, khách sạn Thủy Cung này là của tôi, lát nữa còn đem Thủy Cung này tặng cho Từ Lam Khiết, cần thẻ hội viên gì đó làm gì chứ!

Phì!

Mấy người bác gái càng cười tới mức hung hăng ngang ngược: “Mặt cậu cũng lớn quá đấy, không cần thẻ hội viên cũng có thể vào như!”

“Thật là, chút kiến thức này cũng không có, còn không biết xấu hổ nói khoác như vậy, tự vả mặt rồi chứ.”

Nói rồi, bác gái lôi chiếc thẻ hội viên từ trong túi ra, đưa đám người đi về phía cửa vào.

Bà ngoại quay qua nhìn Từ Huy Hoàng, rồi lại nhìn qua Diệp Huyền Tần, mặt đầy đau khổ: “Ay, đúng là tạo nghiệt mà, sao con rể nhà chúng ta đời sau lại tệ hơn cả đời trước thế.”

Mặt Từ Lam Khiết đỏ tới tận mang tai, nói: “Bà ngoại, thực ra Huyền Tần không có tệ như bà nghĩ đâu, anh ấy rất có bản lĩnh đấy ạ.”

Bà ngoại đau lòng kéo tay Từ Lam Khiết, nói: “Ay, đáng thương cho đứa cháu gái ngoan ngoãn của ta. Bỏ đi, cháu thích là được, bà ngoại cũng sẽ không nói gì nữa.”

Sắc mặt Lý Khả Diệu lúc trắng lúc xanh: “Huy Hoàng, thật không ngờ Tuyết Hoa hôm nay cũng tổ chức sinh nhật.”

“Dựa vào tính cách của cả nhà chị cả, nhất định là muốn đè đầu cưỡi cổ Lam Khiết.”

“Lại thêm việc bố ông cũng không tới…Lễ trưởng thành hôm nay sợ là đi tong rồi.”

“Haizz, sao mệnh Lam Khiết nhà chúng ta lại khổ thế này chứ?”

Từ Huy Hoàng mặt đầy tự ti nói: “Bà xã, lát nữa cứ tùy cơ hành động thôi.”

“Lát nữa tôi sẽ cầu xin bố lần nữa, dốc sức mời ông ấy tới.”

Lý Khả Diệu xoa xoa trán: “Haizz, bỏ đi bỏ đi, cùng lắm là đợi tới khi tiễn người nhà tôi đi, chúng ta lại tổ chức lễ trưởng thành cho Lam Khiết vậy.”

“Chỉ là đáng thương cho Lam Khiết của chúng ta, lễ trưởng thành cũng không nhận được lời chúc phúc của người thân.”

Từ Huy Hoàng cúi đầu thật sâu: đều trách bản thất vô dụng.

Bà bác cầm theo thẻ hội viên, thuận lợi đưa đám người đi vào bên trong.

Lúc đi qua phòng bao sang trọng nhất của khách sạn – “Kim Chi Ngọc Diệp”, Diệp Huyền Tần đột nhiên dừng lại, mời nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, mọi người vào đi ạ.”

Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu vội vàng đi vào bên trong.

Có điều bác gái đột nhiên kinh ngạc hét lên: “Diệp Huyền Tần, cậu làm cái gì thế!”

“Đây là phòng bao sang trọng nhất của khách sạn, chỉ chiêu đãi những nhân vật nổi tiếng, khách quý, những người như người giàu nhất Tân Hải và thị trưởng thành phố mới có tư cách đi vào bên trong.”

“Phòng bao mà bạn trai Tuyết Hoa đặt là hạng phổ thông bậc hai ở tầng hai.”

Diệp Huyền Tần thản nhiên nói: “Ồ, phòng bao này là tôi đã đặt.”

Phì!

Mọi người cười nhạo một trận: “Ý của cậu là, địa vị của cậu có thể so sánh với người giàu nhất Tân Hải và thị trưởng thành phố?”

“Ha ha, cậu là ngồi tù nhiều quá nên bị hồ đồ à?”

Diệp Huyền Tần không để ý tới bác gái, chỉ kiên trì nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, mọi người vào đi.”

Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu đều hiểu Diệp Huyền Tần, biết anh không phải người không tự nhiên sinh sự, bèn đi vào bên trong.

bác gái khiển trách nói: “Hừ, đúng là trò cười mất hết mặt mũi.”

“Đợi lát nữa bị khách sạn đuổi thì đừng có nói là quen biết bọn tôi, tránh cho bọn tôi bị các người liên lụy.”

Lúc này, lễ tân khách sạn phát hiện ra Diệp Huyền Tần, đầu cô ấy như bùng nổ.

Đáng chết, ông chủ Tần tới mà sao không có ai tiếp đón!

Mình đã nói với bảo vệ không dưới mười lần rồi cơ mà!

Cô ấy không dám chậm trễ, vội vàng gọi tới mười người nữ phục vụ, vội vội vàng vàng chạy về hướng phòng bao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.