Thần Soái Hộ Quốc

Chương 157




Chiếc thùng rác chứa Gia Bằng lăn ra mấy vòng.

Tiếng va chạm của kim loại vang cùng với tiếng la hét thảm thiết của Gia Bằng vang lên không dứt bên tai!

Lương Trung chạy về, lại quỳ xuống mặt đất.

Diệp Huyền Tần ra lệnh: “Điều tra mạng lưới quan hệ của Gia Bằng với công ty dược Nhân Hòa, truy cứu đến cùng.”

“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

“Công ty dược Nhân Hòa là nơi bảo vệ sức khỏe của người dân Đại Hạ, là nền tảng quốc gia!”

“Nền tảng của quốc gia làm sao có thể có để loại súc vật này làm ô uế chứ!”

Lương Trung lập tức gật đầu: “Tuân mệnh!”

Nhân viên đi theo Gia Bằng ai trông cũng tuyệt vọng.

Bọn họ lần này một trăm phần trăm bị sa thải rồi, thậm chí còn có khi phải chịu trách nhiệm pháp lý.

Diệp Huyền Tần lại nói: “Nhầm Tiền, lần này cô đã có công giúp công ty dược Nhân Hòa loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh, chúng tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”

“Lương Trung, chọn một vài dự án, hợp tác với Nhậm Tiền đi.”

Lương Trung lại một lần nữa trịnh trọng gật đầu.

Nhậm Tiền kích động đến mức không kiếm chế được bản thân, nước mắt lưng tròng.

Lúc trước Diệp Huyền Tần có nói sẽ tặng cô ấy một món quà nhỏ, chính là cái này?

Món… món quà này đâu có nhỏ?

Hợp tác một dự án với công ty dược Nhân Hòa thôi đã đủ khiến cô ấy một phát bay lên trời rồi, huống chi là “một vài dự án”!

Anh Tần, thực sự là “quý nhân” của cô ấy!

Diệp Huyền Tần nói: “Nhậm Tiền, xuất phát điểm của cô ở ngành Trung y là con số 0, không có vốn liếng gì cả.”

“Tôi kiến nghị cô hợp tác với cha vợ tôi, bắt đầu từ phòng khám của ông ấy rồi từ từ mở rộng kinh doanh.”

Nhậm Tiền đương nhiên không cần nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý luôn rồi.

Hợp tác với cha vợ của Diệp Huyền Tần là có thể tiến gần hơn một chút với anh rồi, vẹn toàn đôi bên.

Sau khi giải quyết xong tất cả những chuyện này, Diệp Huyền Tần mỉm cười với Hạ Mộng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Làm trễ lâu như vậy, tớ đói lắm rồi.”

Anh lại thản nhiên, bình tĩnh như không, làm như vừa rồi chỉ mới dẫm chết một con bọ vậy, hoàn toàn không để ý đến.

Hạ Mộng đang bị sốc giờ mới lấy lại được tinh thần.

Cảnh tượng vừa rồi đối với cô ấy cứ như một giấc mơ vậy.

Khí chất mà Diệp Huyền Tần thể hiện ra một lần nữa làm mới lại nhận thức của cô ấy.

Người bạn cùng lớp nghèo rớt mùng tơi năm đó, bây giờ quyền lực đã bay ra khỏi thành phố Tân Hải, thậm chí là phủ khắp toàn quốc!

Đó là thứ mà cô ấy không thể đạt được.

Nhất thời cô ấy không biết nên dùng thân phận gì để tiếp xúc với Diệp Huyền Tần.

“Đi thôi.” Huyền Tần lại thúc giục, Hạ Mộng liên tục gật đầu, đi theo sau lưng anh.

Tâm trạng của Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường bây giờ còn phức tạp hơn cả Nhậm Tiền.

Nhìn theo bóng Diệp Huyền Tần rời đi, Phạm Vân Hạ rơi lệ tiếc nuối.

Hôm nay, tổn thất nặng nề!

Chu Quốc Cường giọng run run nói: “Vân Hà, tôi… tôi không cam tâm!”

Phạm Vân Hà thở dài: “Hầy, tôi cũng không cam tâm, nhưng bây giờ… chúng ta còn có cơ hội sao?”

Chu Quốc Cường nghiến răng nói: “Có cơ hội, đương nhiên có cơ hội.”

“Cậu còn nhớ Chuột Con không?”

“Chuột Con” hai chữ này làm hai mắt Phạm Vân Hà sáng lên.

“Nhớ chứ, cậu ấy là bạn thân nhất hồi cấp 3 của Huyền Tần.”

“Tôi từng giúp đỡ Chuột Con, không chừng chúng ta có thể nhờ Chuột Con để kéo quan hệ với Huyền Tần.”

Chu Quốc Cường vội vàng gật đầu: “Đi!”

Hai người chạy theo đuổi kịp Diệp Huyền Tần.

“Anh Tần…” Phạm Vân Hà giọng run run gọi Diệp Huyền Tần.

“Có chuyện gì?” Diệp Huyền Tần không quay lại, chỉ lạnh lùng nói.

Phạm Vân Hà gật gật đầu: “Ừm, tôi có muốn mời ngài tới dự buổi họp lớp sắp tới.”

Chu Quốc Cường sợ Diệp Huyền Tần không đồng ý nên vội bổ sung thêm một câu: “Bạn thân của ngài, Chuột Con hôm đó cũng đến tham gia đó.”

Diệp Huyền Tần lạnh nhạt ừm một tiếng, rồi cũng không nói gì nữa.

Câu trả lời lập lờ nước đôi này khiến hai người họ không an tâm.

Phạm Vân Hà lại chủ động nói: “Anh Tần, tôi và Chuột Con vẫn luôn giữ liên lạc, anh ấy có cuộc sống khó khăn, tôi cũng từng giúp đỡ anh ấy.”

“Hơn nữa, tôi cũng biết một số manh mối về hung thủ đã đánh gãy chân Chuột Con.”

Cái gì!

Diệp Huyền Tần toàn thân run lên: “Chân của Chuột Con bị người khác đánh gãy!”

Chu Quốc Cường gật đầu như gà mổ thóc: “Chắc chắn một trăm phần trăm!”

“Đáng chết!” Diệp Huyền Tần siết chặt hai tay, sát khí cực mạnh anh phát ra khiến người ta nghẹt thở.

Bạn của tôi làm sao có thể dễ dàng để người khác ức hiếp như thế!

“Giúp tôi điều tra rõ xem là ai đã đánh gãy chân cậu ấy.”

Diệp Huyền Tần nén cơn giận trong lòng xuống: “Hôm họp lớp, tôi sẽ đích thân giúp Chuột Con trừng trị kẻ đó!”

“Đánh gãy một chân cậu ấy, tôi sẽ cho cả nhà hắn tuẫn táng theo!”

Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề, trước hôm họp lớp, chúng tôi đảm bảo sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!”

Diệp Huyền Tần bước đi rồi nói: “Tạm thời khôi phục chức quản lý của hai người, nếu như điều tra rõ ràng được vụ này, sẽ có thưởng!”

Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường vô cùng phấn khích.

Hôm nay, Diệp Huyền Tần “thưởng” cho Hạ Mộng một phần trăm cổ phần, “thưởng” cho Nhậm Tiền cơ hội hợp tác với công ty dược Nhân Hòa. Vậy “thưởng” cho bọn họ chắc chắn cũng sẽ giúp họ lên như diều gặp gió!

Thời cơ của họ đến rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.