Thần Soái Hộ Quốc

Chương 156




Ha ha, vậy mà Diệp Huyền Tần lại tự mình tìm đến cái chết, đụng vào người của công ty dược Nhân Hòa!

Cho dù anh có quen biết với Thẩm Hải thì sao? Thẩm Hải cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần ở trước công ty dược Nhân Hòa thôi!

Hai người ngồi một bên, chờ xem trò cười của Diệp Huyền Tần.

Không lâu sau, có hai chiếc xe sang trọng dừng trước cửa khách sạn.

Cửa xe mở ra, một đội mặc vest, đi giày tây bước xuống.

Người dẫn đầu là chủ tịch công ty dược Nhân Hòa, Lương Trung.

Người người còn lại là vệ sĩ của Lương Trung, ai cũng lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn.

Đội này trông giống như Sát Thần vậy, khí chất mạnh mẽ làm người khác phải sợ hãi.

Mọi người nhận ra và đồng loại dạt ra để đường cho họ đi.

Bọn họ đều toát mồ hôi hột, sợ hãi cho Diệp Huyền Tần.

Những vệ sĩ này một mình đều có thể đánh lại mười người.

Cho dù Diệp Huyền Tần có biết đánh nhau thì liệu có thể đánh lại mười tên này không? Rắc rồi rồi đấy!

Gia Bằng nhìn thấy Lương Trung liền vô cùng hưng phấn: “Chủ tịch, cứu tôi, cứu tôi.”

Nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của Gia Bằng, Lương Trung khẽ giật mình.

Cảnh tượng này thật quen thuộc.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ, ba năm trước, Chí Tôn của nước địch đến xâm phạm.

Diệp Soái đã chiến đấu hai ngày một đêm với đối thủ, và cuối cùng bắt sống đối phương.

Nhưng ý chí của đối phương rất mạnh mẽ, Hình bộ đã dùng đến năm hình tám phạt mà đối phương vẫn không chịu mở miệng, chết cũng không cung khai.

Cuối cùng Diệp Soái bực mình, tát cho đối phương một cái bay vào thùng rác.

Tư thế đó giống y hệt với Gia Bằng bây giờ.

Hơn nữa, Diệp Soái còn ra lệnh mỗi ngày cho anh ta ăn thức ăn lỏng có năng lượng cao để giữ cho anh ta sống.

Còn về việc đi đại tiện, tiểu tiện, thì kệ anh ta tự giải quyết trong chiếc thúng rác nhỏ đó.

Chỉ sau ba ngày, vị Chí Tôn đó đã bị những chất thải cơ thể đó làm cho phát điên mà buộc phải khai ra sự thật.

Người ta nói vị Thủ trưởng số một sau khi nghe nói đến chuyện này đã cười đến nỗi khiến bệnh tim tái phát.

Lần đó, cái tên Diệp Soại lại lần nữa vang dội khắp ba đội quân.

Loại chuyện này có lẽ cũng là Diệp Soái làm ra rồi.

Chẳng lẽ… Gia Bằng đã chọc vào Diệp Soái!

Vừa nghĩ đến đã khiến cho Lương Trung run lên.

Anh ta nhanh chóng chạy lên: “Gia Bằng, có chuyện gì vậy?”

Gia Bằng khó khăn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần: “Là cậu ta… Là do cậu ta.”

“Chủ tịch, ngài phải đòi lại công bằng cho tôi!”

Lương Trung nhìn theo hướng mắt của Gia Bằng.

Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền Tần, não của anh ta gần như muốn nổ tung.

Anh ta vội vàng dẫn theo mười tên vệ sĩ chạy về hướng Diệp Huyền Tần.

Nhậm Tiền tưởng rằng Lương Trung muốn giáo huấn Diệp Huyền Tân, nên vội vàng đứng chặn trước mặt anh.

Nhưng Diệp Huyền Tần đã ngăn cô ấy lại: “Không cần lo.”

Nhậm Tiền không còn cách nào khác, chỉ có thể giải thích thay Diệp Huyền Tần: “Anh Trung, chuyện này không thể trách anh Tần được…”

Vừa mới nói được nửa câu, cô đã phải cứng họng không thể nói tiếp được nữa. Vì cô ấy kinh ngạc phát hiện ra Lương Trung lại quỳ xuống mặt đất.

Đương nhiên, mười tên vệ sĩ đằng sau anh ta cũng đều quỳ xuống theo.

Người đứng trước mặt này chính là huyền thoại trong quân đội, là tín ngưỡng của bọn họ đó.

Đừng nói là quỳ trước tín ngưỡng, kể cả có phải hi sinh tính mạng cũng không là gì!

Lương Trung cung kính nói: “Thưa sếp, là tôi quản giáo không tốt cấp dưới, gây phiền phức cho ngài rồi.”

“Xin ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho ngài lời giải thích thỏa đáng!”

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Mọi người đều há hốc mồm, có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Sếp?

Trời ơi, cậu thanh niên này lại là sếp của Lương Trung!

Gia Bằng chọc vào sếp của sếp… Anh ta còn sống được sao!

Lúc này, trong đầu mọi người đều có chung một cảm xúc.

Thanh niên này cũng ít xuất hiện quá đi, rõ ràng là có địa vị cao, được tôn sùng vậy mà lại ăn mặc xuề xòa, chạy tới đây ăn cơm.

Cái miếu nhỏ này, không xứng để chào đón vị Phật lớn này đâu.

Gia Bằng sững sờ, đầu óc rối bời, nói năng lộn xộn: “Chủ tịch, ngài…đây là… chuyện gì vậy….”

Nghe thấy giọng của Gia Bằng, Lương Trung càng trở nên tức giận.

Đồ chó hoang, chọc ai không chọc lại chọc đúng vào Diệp Soái!

Diệp Soái là người mà loại chó chết như cậu có thể động vào sao!

Lại còn làm liên lụy đến ông đây!

Lương Trung lao lên đá vào thùng rác: “Đồ chó chết, có mắt như mù, anh Tần đây mà cậu cũng dám xúc phạm sao?”

“Đợi lúc trở về bị điều tra đi.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.