Thần Soái Hộ Quốc

Chương 152




Phạm Vân Hà cắn răng, giống như là chuẩn bị đưa ra một quyết định trọng đại, hét lên: “Diệp Huyền Tần, đứng lại!”

Diệp Huyền Tần quay đầu: “Còn có chuyện gì?”

Phạm Vân Hà đỏ mắt nói: “Diệp Huyền Tần, khi còn học cấp ba cậu từng viết thư tình cho tôi, tôi biết cậu vẫn luôn yêu thầm tôi.”

“Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, nếu như cậu có thể để tôi tiếp tục làm quản lý, tôi…đêm nay tôi sẽ là người của cậu.”

Nói đoạn, cô ta còn hơi ưỡn ngực,

Diệp Huyền Tần khẽ cau mày.

Lòng người bây giờ ấy mà, quá nông nổi rồi, vì để có thể lên chức, lễ nghĩa liêm sỉ cũng chẳng cần nữa.

Anh rút điếu thuốc, vứt xuống đất, sau đó dùng chân dẫm lên: “Tôi hỏi cô, điếu thuốc này còn có thể hút không?”

Phạm Vân Hà lộ ra tia khó hiểu, nói: “Không thể.”

Diệp Huyền Tần: “Tại sao?”

Phạm Vân Hà thuận miệng nói: “Vì bẩn rồi.”

Diệp Huyền Tần để lại cho cô ta một ánh mắt y vị sâu xa, sau đó quay người bỏ đi.

Phạm Vân Hà lúc này mới ý thức được, Diệp Huyền Tần là đang ám chỉ nói cô ta bẩn.

Khuôn mặt cô ta lập tức đỏ lên!

Ra khỏi phòng bao, Hạ Mộng nhỏ giọng nói: “Diệp Huyền Tần, cậu làm như vậy có phải hơi quá rồi không?!”

“Chúng ta dù sao cũng là bạn học, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là làm nhục cậu vài câu, cậu liền cắt đứt tiền đồ của bọn họ?”

Diệp Huyền Tần: “Không, tớ không hề cắt đứt tiền đồ của bọn họ, chỉ là đang giúp bọn họ trưởng thành mà thôi.”

“Loại người này, nếu như không cho bọn họ chút bài học, bọn họ sẽ ngày càng kiêu ngạo, sau này nhất định sẽ còn dây vào người lợi hại hơn.”

“Đến lúc đó, thứ bọn họ mất không đơn giản chỉ là công việc, mà còn là tính mạng.”

Hạ Mộng: “Nói như vậy cũng có lí. Được rồi, tớ bị IQ của cậu đánh bại rồi.”

“Đúng rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức họp lớp, cậu có đi không?”

Diệp Huyền Tần lắc lắc đầu.

Bây giờ anh thực sự không có tâm trạng tham gia tụ họp gì đó.

Hạn Mộng có chút thất vọng, khuyên nhủ: “Cậu suy nghĩ thêm một chút đi mà. Lần họp lớp này, Chuột Con, bạn cũ của cậu cũng tới đó.”

Nghe thấy hai chữ “Chuột Con” này, Diệp Huyền Tần bắt đầu do dự.

Lúc học cấp ba, Chuột Con là bạn thân nhất của anh.

Hai người đồng bệnh tương liên, cùng khích lệ lẫn nhau, nói là cùng giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn cũng không quá, bọn họ cùng nhau trải qua ba năm cấp ba đầy khó khăn đó.

Nếu như không có Chuột Con, thì e là Diệp Huyền Tần đã sớm thôi học, cuộc sống cũng không giống như bây giờ…

Diệp Huyền Tần hỏi: “Bây giờ Chuột Con sống thế nào?”

Hạ Mộng nói: “Nghe nói…có chút không được như ý, còn bị tàn tật một chân.”

“Cái gì.” Tim Diệp Huyền Tần nhói lên.

Bạn cũ năm đó bây giờ sống khổ sở như vậy sao?

Anh hít sâu một hơi: “Khi nào họp lớp thì gọi tớ, tớ tới thăm Chuột Con.”

Hạ Mộng vui mừng cười nói: “Một lời đã định.”

Hai người còn chưa vào phòng bao thì phòng bao 101 gần đó đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Nhậm Tiền.

Hạ Mộng dừng bước, cau mày: “Bạn của cậu hình như gặp nguy hiểm rồi, cậu có cần qua đó xem chút không?”

Diệp Huyền Tần xoa xoa huyệt thái dương.

Haizz, ăn một bữa cơm mà cũng không được yên.

“Đi thôi.” Anh bước lớn, hướng về phía phòng bao.

Trước cửa phòng bao, sớm đã đông nghịt khách hàng và nhân viên quán đứng chật kín, một con ruồi cũng không thể lọt qua.

Mọi người chụm đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi.

Diệp Huyền Tần cẩn thận lắng tai nghe, rất nhanh đã làm rõ ràng mọi chuyện.

Hóa ra, để có thể tiến vào ngành quân y dược, Nhậm Tiền đã mở tiệc mời người của công ty dược Nhân Hòa đến.

Công ty dược Nhân Hòa vốn là công ty đi đầu trong ngành y dược, có quan hệ tốt với bọn họ, công việc của cô ấy sẽ thành công một nửa.

Khi bữa cơm đã qua quá nửa, Nhậm Tiền đã đi chào hỏi Diệp Huyền Tần.

Điều này đã khiến cho người của công ty dược Nhân Hòa không vui.

Trong đó có một gã mập còn cố ý gây sự, vỗ mông một nữ phục vụ.

Nữ phục vụ liền tức giận bật khóc ngay tại chỗ, yêu cầu đối phương phải xin lỗi, nhưng gã mập không hề có ý định xin lỗi, thậm chí còn đánh nữ phục vụ một bạt tai.

Nhậm Tiền đi tới xử lí tình hình nhưng không ngờ cũng bị tên mập đánh cho một trận.

Ánh mắt Diệp Huyền Tần lạnh ngắt.

Công ty dược Nhân Hòa mấy năm nay phát triển quá nhanh, khó tránh sẽ xuất hiện vài con kí sinh trùng.

Đúng lúc, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này, loại bỏ mấy con sâu làm rầu nồi canh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.