Thần Soái Hộ Quốc

Chương 151




Ở một bên, khi Hạ Mộng nhìn thấy Nhậm Tiền tiến về phía Diệp Huyền Tần, nghĩ rằng đối phương định tới giáo huấn Diệp Huyền Tần, liền vội vã nói: “Bà chủ Nhiệm, hiểu lầm, trong này nhất định có sự hiểu lầm….”

Có điều, lời còn chưa nói hết, cô ấy nhanh chóng ngậm miệng.

Bởi vì, Nhậm Tiền vậy mà lại tiến tới khom lưng thật sâu với Diệp Huyền Tần, còn cung kính nói: “Ngài Diệp, khiến ngài kinh sợ rồi!”

“Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó sẽ cho ngài một lời giải thích hợp lí.”

Cái gì?

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phát ngốc, ngơ ngác nhìn một màn này.

Nhậm Tiền, tổng giám đốc điều hành khách sạn Thuỷ Cung, vậy mà lại khom lưng cúi người với một người phạm tội phải đi cải tạo như Diệp Huyền Tần?!

Lời nói lại còn cung kính như vậy, khiến người ta phải á khẩu!

Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?!

Cái người phạm tội phải đi cải tạo đó sao lại có mặt mũi lớn đến vậy?!

Diệp Huyền Tần ngồi xuống lần nữa, nói: “Thỏa thuận chuyển nhượng được chuyển tới rồi phải không.”

Nhậm Tiền vội vã gật đầu, nhanh chóng rút thỏa thuận chuyển nhượng ra.

Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Đưa bọn họ kí tên rồi nói tiếp.”

Nhậm Tiền nhanh chóng đặt thỏa thuận lên mặt bàn, quát: “Còn ngây ra đó làm gì, mau chóng kí tên lên hợp đồng đi.”

Thấy một màn này, Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà như rơi vào hầm băng.

Tại sao chuyện kí thỏa thuận Diệp Huyền Tần lại có thể quyết định?

Chẳng lẽ….một suy nghĩ khiến người ta kinh sợ từ từ dâng lên trong đầu hai người họ.

Chu Quốc Cường run rẩy nói: “Bà chủ Nhậm, Diệp Huyền Tần này….là….”

Nhậm Tiền: “Chính là ông chủ Diệp muốn mua lại 1% cổ phần trong tay mấy người.”

Đám người kinh sợ thiếu điều nhảy cẫng lên!

Từng là một sinh viên nghèo, một tội phạm đi cải tạo lao động, vậy mà anh ta lại có nhiều tiền như vậy!

Trực tiếp đè đầu đám người bọn họ!

Không chốn dung thân!

Phạm Vân Hà lúng túng tới mức hận không có một cái lỗ để chui luôn xuống!

Ban nãy cô ta còn bốc phét nói rằng, ông chủ mua lại cổ phần là bạn trai của cô ta…quá mất mặt rồi!

Dưới sự thúc giục của Nhậm Tiền, đám người trong lòng run lẩy bẩy lần lượt tiến lên kí tên vào thỏa thuận.

Nhậm Tiền thu lại thỏa thuận, giao lại cho Diệp Huyền Tần, nói: “Anh Tần, đám người này ngài xem nên xử lí thế nào?”

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Đuổi việc Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà, những người khác nếu muốn ở lại, chức vụ không thay đổi.”

Chu Quốc Cường không cam lòng, vội nói: “Cậu…cậu dựa vào đâu mà đuổi việc chúng tôi!”

Nhậm Tiền: “Phí lời, mấy người dám khi dễ ngài Diệp, đuổi việc mấy người là đã coi như nhẹ nhàng lắm rồi!”

Chu Quốc Cường lấy tay lau máu trên đầu, tức tối nói: “Khi dễ cậu ta? Bà chủ Nhậm, ngài nhìn cho rõ đi, là cậu ta đánh chúng tôi!”

Nhậm Tiền á khẩu.

Đúng vậy, Diệp Huyền Tần chẳng bị bất cứ vết thương gì, ngược lại là Chu Quốc Cường, bị đánh đến mức nhìn thôi đã thấy thảm…

Diệp Huyền Tần lạnh giọng nói: “Mấy người gây ra vết thương tinh thần cho tôi, được chưa?!”

Chu Quốc Cường”…”

Phạm Vân Hà: “…”

Gây ra tổn thương tinh thần cho cậu, đây là kiểu nói chuyện gì thế hả!

Nào nào nào, cậu nói xem linh hồn cậu bị tổn thương ở chỗ nào hả!

Chu Quốc Cường không nỡ vứt bát cơm này đi, anh ta liền giải thích: “Cho dù cậu mua lại cổ phần thì thế nào, chẳng qua cũng chỉ là 3% cổ phần trong chuỗi khách sạn này mà thôi.”

“Nhà họ Thẩm nắm giữ 7% cổ phần của chuỗi khách sạn này, có quyền phát ngôn tuyệt đối, có đuổi việc cũng là phải là nhà họ Thẩm nói mới tính.”

“Tôi quen một giám đốc bộ phận của nhà họ Thẩm, anh ta cũng có địa vị nhất định ở nhà họ Thẩm. Nếu cậu đuổi việc chúng tôi, chính là đối đầu với nhà họ Thẩm.”

“Khuyên cậu tốt nhất là đừng làm như thế.”

Diệp Huyền Tần nói: “Ồ, nói thử xem, anh quen được giám đốc bộ phận nào của nhà họ Thẩm thế?”

Chu Quốc Cường thở phào một hơi, xem ra Diệp Huyền Tần cũng nảy sinh cảnh giác rồi: “Lý Tùng An, giám đốc Lý.”

Diệp Huyền Tần cười nhạt: “Lý Tùng An? Tốt lắm.”

Nói xong, anh rút điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.

Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà đồng loạt ngẩn ra: “Cậu gọi điện thoại cho ai?”

Diệp Huyền Tần: “Thẩm Hải.”

Phụt!

Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà bật cười.

Tên nhóc này nói cậu ta quen được với người giàu nhất Tân Hải, Thẩm Hải sao?

Trò hề à!

Có thể quen biết được với Thẩm Hải thì địa vị phải tôn quý đến mức nào chứ.

Đến nỗi chỉ vì mua 3% cổ phần của chuỗi khách sạn mà phải tự mình cất công đi một chuyến sao?”Ở một bên, khi Hạ Mộng nhìn thấy Nhậm Tiền tiến về phía Diệp Huyền Tần, nghĩ rằng đối phương định tới giáo huấn Diệp Huyền Tần, liền vội vã nói: “Bà chủ Nhiệm, hiểu lầm, trong này nhất định có sự hiểu lầm….”

Có điều, lời còn chưa nói hết, cô ấy nhanh chóng ngậm miệng.

Bởi vì, Nhậm Tiền vậy mà lại tiến tới khom lưng thật sâu với Diệp Huyền Tần, còn cung kính nói: “Ngài Diệp, khiến ngài kinh sợ rồi!”

“Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó sẽ cho ngài một lời giải thích hợp lí.”

Cái gì?

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phát ngốc, ngơ ngác nhìn một màn này.

Nhậm Tiền, tổng giám đốc điều hành khách sạn Thuỷ Cung, vậy mà lại khom lưng cúi người với một người phạm tội phải đi cải tạo như Diệp Huyền Tần?!

Lời nói lại còn cung kính như vậy, khiến người ta phải á khẩu!

Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?!

Cái người phạm tội phải đi cải tạo đó sao lại có mặt mũi lớn đến vậy?!

Diệp Huyền Tần ngồi xuống lần nữa, nói: “Thỏa thuận chuyển nhượng được chuyển tới rồi phải không.”

Nhậm Tiền vội vã gật đầu, nhanh chóng rút thỏa thuận chuyển nhượng ra.

Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Đưa bọn họ kí tên rồi nói tiếp.”

Nhậm Tiền nhanh chóng đặt thỏa thuận lên mặt bàn, quát: “Còn ngây ra đó làm gì, mau chóng kí tên lên hợp đồng đi.”

Thấy một màn này, Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà như rơi vào hầm băng.

Tại sao chuyện kí thỏa thuận Diệp Huyền Tần lại có thể quyết định?

Chẳng lẽ….một suy nghĩ khiến người ta kinh sợ từ từ dâng lên trong đầu hai người họ.

Chu Quốc Cường run rẩy nói: “Bà chủ Nhậm, Diệp Huyền Tần này….là….”

Nhậm Tiền: “Chính là ông chủ Diệp muốn mua lại 1% cổ phần trong tay mấy người.”

F***!

Đám người kinh sợ thiếu điều nhảy cẫng lên!

Từng là một sinh viên nghèo, một tội phạm đi cải tạo lao động, vậy mà anh ta lại có nhiều tiền như vậy!

Trực tiếp đè đầu đám người bọn họ!

Không chốn dung thân!

Phạm Vân Hà lúng túng tới mức hận không có một cái lỗ để chui luôn xuống!

Ban nãy cô ta còn bốc phét nói rằng, ông chủ mua lại cổ phần là bạn trai của cô ta…quá mất mặt rồi!

Dưới sự thúc giục của Nhậm Tiền, đám người trong lòng run lẩy bẩy lần lượt tiến lên kí tên vào thỏa thuận.

Nhậm Tiền thu lại thỏa thuận, giao lại cho Diệp Huyền Tần, nói: “Anh Tần, đám người này ngài xem nên xử lí thế nào?”

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Đuổi việc Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà, những người khác nếu muốn ở lại, chức vụ không thay đổi.”

Chu Quốc Cường không cam lòng, vội nói: “Cậu…cậu dựa vào đâu mà đuổi việc chúng tôi!”

Nhậm Tiền: “Phí lời, mấy người dám khi dễ ngài Diệp, đuổi việc mấy người là đã coi như nhẹ nhàng lắm rồi!”

Chu Quốc Cường lấy tay lau máu trên đầu, tức tối nói: “Khi dễ cậu ta? Bà chủ Nhậm, ngài nhìn cho rõ đi, là cậu ta đánh chúng tôi!”

Nhậm Tiền á khẩu.

Đúng vậy, Diệp Huyền Tần chẳng bị bất cứ vết thương gì, ngược lại là Chu Quốc Cường, bị đánh đến mức nhìn thôi đã thấy thảm…

Diệp Huyền Tần lạnh giọng nói: “Mấy người gây ra vết thương tinh thần cho tôi, được chưa?!”

Chu Quốc Cường”…”

Phạm Vân Hà: “…”

Gây ra tổn thương tinh thần cho cậu, đây là kiểu nói chuyện gì thế hả!

Nào nào nào, cậu nói xem linh hồn cậu bị tổn thương ở chỗ nào hả!

Chu Quốc Cường không nỡ vứt bát cơm này đi, anh ta liền giải thích: “Cho dù cậu mua lại cổ phần thì thế nào, chẳng qua cũng chỉ là 3% cổ phần trong chuỗi khách sạn này mà thôi.”

“Nhà họ Thẩm nắm giữ 7% cổ phần của chuỗi khách sạn này, có quyền phát ngôn tuyệt đối, có đuổi việc cũng là phải là nhà họ Thẩm nói mới tính.”

“Tôi quen một giám đốc bộ phận của nhà họ Thẩm, anh ta cũng có địa vị nhất định ở nhà họ Thẩm. Nếu cậu đuổi việc chúng tôi, chính là đối đầu với nhà họ Thẩm.”

“Khuyên cậu tốt nhất là đừng làm như thế.”

Diệp Huyền Tần nói: “Ồ, nói thử xem, anh quen được giám đốc bộ phận nào của nhà họ Thẩm thế?”

Chu Quốc Cường thở phào một hơi, xem ra Diệp Huyền Tần cũng nảy sinh cảnh giác rồi: “Lý Tùng An, giám đốc Lý.”

Diệp Huyền Tần cười nhạt: “Lý Tùng An? Tốt lắm.”

Nói xong, anh rút điện thoại từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.

Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà đồng loạt ngẩn ra: “Cậu gọi điện thoại cho ai?”

Diệp Huyền Tần: “Thẩm Hải.”

Phụt!

Chu Quốc Cường và Phạm Vân Hà bật cười.

Tên nhóc này nói cậu ta quen được với người giàu nhất Tân Hải, Thẩm Hải sao?

Trò hề à!

Có thể quen biết được với Thẩm Hải thì địa vị phải tôn quý đến mức nào chứ.

Đến nỗi chỉ vì mua 3% cổ phần của chuỗi khách sạn mà phải tự mình cất công đi một chuyến sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.