Thần Soái Hộ Quốc

Chương 149




Bảy người này đều là quản lý chi nhánh của Thủy Cung.

Bọn họ và Phạm Vân Hà, có chung một phần trăm cổ phần công ty Thủy Cung.

Diệp Huyền Tần đột nhiên phát hiện ra, trong số đó có hai người nam nữ nhìn có chút quen mắt.

Sau khi nhìn kỹ lại, anh nhanh chóng nhận ra bọn họ.

Bọn họ cũng là bạn học cùng trường cấp ba với anh, Chu Quốc Cường và Hạ Mộng.

Ấn tượng của Diệp Huyền Tần đối với Hạ Mộng không tệ, bởi vì khi đó ở trường học cô ta đã giúp anh không ít, hay cho anh mượn bút mượn tẩy.

Còn thường xuyên chủ động ăn cơm cùng anh. Cô ấy còn gọi nhiều thêm vài món, sợ anh không đủ no.

Phạm Vân Hà cười xấu xa nói: “Chu Quốc Cường, Hạ Mộng, hai người nhìn xem đây là ai.”

“Bạn học cũ của chúng ta, Diệp Huyền Tần.”

Nhận ra Diệp Huyền Tần, Chu Quốc Cường và Hạ Mộng đều kinh ngạc.

Chu Quốc Cường trêu chọc: “Diệp Huyền Tần, nghe nói sau khi tốt nghiệp cậu đã vào tù mấy năm, không ngờ nhanh như thế đã được thả ra ngoài.”

Diệp Huyền Tần mang vẻ mặt lạnh lùng, anh không trả lời.

Lúc còn đi học Chu Quốc Cường này và Phạm Vân Hà chơi chung một nhóm với nhau, rắn chuột một ổ.

Hạ Mộng vội vàng giải vây cho Diệp Huyền Tần: “Được rồi, bạn học cũ gặp mặt nhau, đừng nói mấy chuyện không vui ấy nữa.”

“Diệp Huyền Tần, cậu đang làm việc ở khách sạn này à?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ.”

Phạm Vân Hà lạnh lùng giễu cợt: “Hừ, vừa rồi tôi hỏi cậu ta có phải bảo vệ ở chỗ này không, cậu ta còn không thừa nhận.”

“Bây giờ bị vạch trần việc nói dối, có xấu hổ không?”

Chu Quốc Cường nói: “Phạm Vân Hà, cô không thể nói người ta như vậy được.”

“Chúng ta là bạn học với nhau, cậu ta trông thấy bạn học lăn lộn tốt như vậy, còn bản thân chỉ là một thằng bảo vệ quèn, sao cậu ta có thể không biết xấu hổ thừa nhận chứ.”

“Hơn nữa, người ta còn từng theo đuổi cậu, cậu ta còn biết sĩ diện đó.”

Phạm Vân Hà quát lớn: “Câm miệng, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa. Đây là sự sỉ nhục cả đời này của tôi.”

“Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng vào trong ký hợp đồng đi, đừng để bạn trai tôi đợi lâu.”

“Bạn trai cô?” Chu Quốc Cường tò mò hỏi.

Phạm Vân Hà vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Chu Quốc Cường: “Đúng vậy, thật ra người thu mua cổ phần công ty chúng ta hôm nay, chính là bạn trai tôi.”

Chu Quốc Cường giật mình tỉnh ngộ, anh ta nhận ra được Phạm Vân Hà đang nói khoác, nên vội vàng phối hợp: “Đúng, đúng, sao tôi lại quên mất chuyện này được nhỉ.”

“Diệp Huyền Tần cậu nhìn cho kỹ vào. Bây giờ, Phạm Vân Hà đã có bạn trai rồi, giá trị con người đáng giá cả tỷ bạc, một thằng bảo vệ quèn như cậu nên từ bỏ ý nghĩ ấy sớm đi.”

Sau đó, Phạm Vân Hà và Chu Quốc Cường đi khỏi chỗ này.

Hạ Mộng ở lại an ủi Diệp Huyền Tần hai câu: “Diệp Huyền Tần, cậu đừng chấp nhặt với bọn họ. Cậu cũng hiểu rõ con người của bọn họ mà, ngoài miệng nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại rất tốt bụng.”

Diệp Huyền Tần cười nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Hạ Mộng: “Có điều, cậu đến đây làm bảo vệ hoàn toàn đúng là nhân tài không được trọng dụng. Hôm nào có thời gian, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một công việc khác tốt hơn.”

Không đợi Diệp Huyền Tần đáp lại, Chu Quốc Cường đã gọi: “Hạ Mộng, đi nhanh lên, dài dòng với cậu ta làm cái gì.”

“Nếu vì cậu ta làm chậm trễ chuyện ký hợp đồng chuyển nhượng, tôi không để yên cho cậu ta đâu.”

Hạ Mộng lúng túng: “Vậy… Tôi vào trong ký hợp đồng trước đã nhé.”

“Nếu không cậu cứ đợi tôi ở đây đi, xong việc tôi mời cậu ăn cơm?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đi, chúng ta cũng vào thôi.”

Hạ Mộng ngơ ngác một lúc: “Vào đâu?”

Diệp Huyền Tần: “Đi vào phòng, ký hợp đồng.”

Hạ Mộng câm nín.

Cái gã này, vẫn thích hư vinh như vậy, khua môi múa mép.

Chỉ là, cậu ta không sợ lời nói dối bị vạch trần sẽ khó chịu sẽ xấu hổ sao?

Diệp Huyền Tần vừa đi, vừa bấm điện thoại cho Nhậm Tiền: “Người đã đến đủ rồi, xuống ký hợp đồng.”

Nhậm Tiền: “Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.