Thần Soái Hộ Quốc

Chương 142




Chu Việt này sẽ không phải là người Hồ Thanh Sơn sắp xếp đấy chứ?

Hừ, anh đã sớm biết Hồ Thanh Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định mà.

Đối với Diệu Huyền Tần thì Hồ Thanh Sơn càng nháo lên lại càng vui.

Như vậy thì anh mới có thể nhanh chóng tìm ra được tàn dư của ông ta để diệt trừ hậu họa.

Mẹ Chu Tuấn Bình lôi kéo Chu Linh Thu: “Nói nhiều lời với bọn họ làm gì, chúng ta đi nghỉ thôi.”

“Tuấn Bình, đừng có quên rửa bát đĩa đấy.”

Chu Tuấn Bình cười thê lương: “Tần, đi thôi, quay về phòng của tôi, chúng ta tiếp tục uống.”

“Đêm nay cậu cũng đừng rời đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Diệp Huyền Tần gật đậu rồi đi theo Chu Tuấn Bình vào nhà.

Chu Tuấn Bình lấy ra chai rượu quý và mấy củ lạc rồi cùng Diệp Huyền Tần uống rượu.

Trong phòng khách có đồ ăn sẵn nhưng Chu Tuấn Bình không muốn động tới… Anh ta chê Chu Việt bẩn.

Chắc là do tâm trạng buồn bực nên Chu Tuấn Bình uống hơi nhiều, sau đó anh ta nằm bẹp trên giường ngủ.

Diệp Huyền Tần lôi điện thoại ra gửi tin cho Chủ tịch Công ty dược Nhân Hòa.

“Đã phát hiện ra vườn trồng thuốc. Ngày mai hãy mang ba trăm tỷ tới gặp tôi.”

Công ty dược Nhân Hòa là gã khổng lồ trong ngành sản xuất y dược.

Chủ tịch của nó là học trò của Diệp Huyền Tần, Lương Trung.

Thật ra thì Công ty dược Nhân Hòa cũng là sản nghiệp của Diệp Huyền Tần. Nhưng mà anh lười quan tâm đến nên đã để lại cho học trò của mình.

Lúc này, tại văn phòng Chủ tịch của Công ty dược Nhân Hòa cách xa hàng nghìn ki-lô-mét.

Lương Trung nhìn tin nhắn mà mặt rơi đầy nước mắt.

Là vườn trồng thuốc, thế mà lại tìm được vườn trồng thuốc rồi.

Nhìn đi nhìn lại thì khắp Đại Hạ cũng chỉ có năm khối vườn trồng thuốc thôi.

Trên thế giới có tổng cộng bảy khối vườn trồng thuốc, trong đó có đến năm khối ở Đại Hạ.

Trời đã phù hộ cho Đại Hạ của chúng ta!

Lương Trung vội vàng gọi: “Thư ký Vương, mau chóng chuẩn bị máy bay trực thăng, chúng ta lập tức đi Tân Hải.”

Sáng sớm hôm sau, một thanh âm “ầm ầm” vang lên đánh thức thôn tỉnh dậy.

Có hai máy bay trực thăng đang chầm chậm hạ cánh xuống đầu thôn.

Thôn Chu Gia bùng nổ trong chốc lát.

Cả đời những lão nông sắp gần đất xa trời này chưa từng được nhìn thấy máy bay trực thăng. Giờ đây, nó đang ở gần ngay trước mắt của họ.

Tất cả người dân trong thôn đều tụ tập lại đây để xem náo nhiệt.

Nhà Chu Tuấn Bình dĩ nhiên cũng đi ra.

Dọc đường đi có không ít người chủ động chào hỏi Chu Tuấn Bình.

“Bình, thật không ngờ, anh vẫn còn người bạn đang bị cải tạo nhớ tới đấy.”

“Đây là do không thể trụ ở bên ngoài nên tìm đến anh để nương tựa sao?”

“Ha ha, anh ta đã tìm lầm người rồi. Tìm tới nương tựa anh còn không phải sẽ đói chết hay sao?”

Không nghi ngờ gì nữa, là do Chu Việt nói chuyện ‘người bạn tội phạm đang bị cải tạo’ ra bên ngoài.

Hiện tại, toàn bộ người trong thôn đều đã biết, trong nhà Chu Tuấn Bình đang có người bạn tội phạm bị cải tạo, trở thành trò cười cho mọi người.

Chu Tuấn Bình rất tức giận, anh ta hùng hổ lên nhưng không thể nào ngăn cản mọi người trêu chọc.

Mặt của Chu Linh Thu và mẹ Chu Tuấn Bình xanh mét: “Mặt mũi đều bị hai người làm cho mất hết rồi.”

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới đầu thôn.

Người dân trong thôn đã sớm vây ba tầng xung quanh chiếc máy bay trực thăng. Âm thanh tán thường vang lên không ngừng.

Có không ít trẻ con đang khóc nháo đòi xem máy bay trực thăng nhưng bị người lớn quát.

Nói đùa sao? Máy bay trực thăng này có giá tiền lớn. Nhỡ đâu sờ hỏng mất thì có đem bọn họ đi bán cũng không thể bồi thường nổi đâu.

Nhà Chu Tuấn Bình phải hết sức mới có thể chen được vào bên trong.

Vừa mới chen được vào, hai mắt Chu Linh Thu đã phát sáng: “Máy bay trực thăng này thật đẹp. Nếu có thể ngồi lên đó thì có chết cũng cam lòng.”

Diệp Huyền Tần khẽ cười.

Nếu như tối hôm qua, cô đối với tôi lịch sự chút thì có khi tôi sẽ cho cô cơ hội này đấy.

Nhưng mà hiện tại… Ha ha.

Cửa máy bay trực thăng mở ra, một loạt người mặc âu phục đen bước xuống.

Người đứng đầu không ai khác chính là Chủ tịch của Công ty Dược Nhân Hòa, là học trò của Diệp Huyền Tần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.