Thần Soái Hộ Quốc

Chương 127




Từ Liên thực sự đã bị ép đến đường cùng rồi, cô ta chỉ có thể cầu cứu với Từ Lam Khiết.

“Chị họ, chị giúp em với. Chị cho em mượn bảy trăm tỷ với.”

“Đợi ngày mai em bán Tập đoàn Phương Viễn đi rồi, em lập tức sẽ trả lại tiền cho chị.”

Diệp Huyền Tần như đinh đóng cột từ chối cô ta: “Không được. Chúng tôi cũng không có tiền. Nếu không thì đã đấu giá Tập đoàn Phương Viễn với cô từ lâu rồi.”

Từ Liên khổ sở van xin: “Chị họ, hay là chị nghĩ cách giúp em đi. Chắc chắn là chị có thể có được bảy trăm tỷ mà.”

“Cùng lắm thì em thế chấp Công ty xây dựng Phương Viễn cho chị?”

Đây là cơ hội nghìn năm có một để nắm lấy Công ty xây dựng Phương Viễn.

Bảy trăm tỷ, nói thật, nếu Từ Lam Khiết nghĩ cách thì cô vẫn có thể gom đủ được.

Nhưng mà, Diệp Huyền Tần lại từ chối lần nữa: “Xin lỗi, chúng tôi không có.”

Từ Liên đã sốt ruột đến sắp khóc rồi: “Chị họ, chúng ta là người một nhà mà. Chị không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Nếu thật sự đắc tội với nhà họ Diệp thì em sẽ chết đó.”

Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Người một nhà? Nhưng trước đây, rõ ràng người nào đó nói với là không phải người một nhà với chúng tôi.”

Ngay lập tức, Từ Liên xấu hổ đến mặt đỏ tía tai.

Từ Lam Khiết cảm thấy có phần không nhẫn tâm. Dù sao thì mạng người cũng là quan trọng.

Cô đưa mắt nhìn Diệp Huyền Tần, xin Diệp Huyền Tần đưa tay cứu giúp.

Trong vô thức, cô đã hình thành tính ỷ lại vào Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần cười với Từ Lam Khiết: “Em vẫn tốt bụng như mọi khi. Tốt thật.”

“Nể mặt Lam Khiết, chúng tôi có thể giúp cô.”

“Giao Công ty xây dựng Phương Viễn cho chúng tôi, chúng tôi đưa cô ba trăm năm mươi tỷ.”

“Cái gì?” Từ Liên trừng lớn hai mắt: “Công ty có giá trị ước tính ba nghìn năm trăm tỷ mà anh dùng ba trăm năm mươi tỷ là đã muốn có được? Nằm mơ giữa ban ngày.”

“Bỏ đi, bỏ đi. Tôi lười trả giá với hai người. Bảy trăm tỷ, giá chốt cuối.”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Vậy thì thôi. Lam Khiết, chúng ta đi thôi em.”

Từ Liên lập tức túm lấy Từ Lam Khiết.

Hiện giờ chỉ có bọn họ là có thể cứu cô ta được thôi. Sao cô ta chịu thả cho hai người họ rời đi được.

“Chị họ, chị đi rồi thì em thật sự có thể sẽ chết đấy.”

“Ba trăm năm mươi tỷ… Được. Thì ba trăm năm mươi tỷ. Ngoài ra, hai người còn phải cho tôi vay thêm ba trăm năm mươi tỷ, chí ít qua được cửa ải này đã rồi nói tiếp.”

Diệp Huyền Tần nhìn Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em thấy thế nào?”

Từ Lam Khiết vội vàng gật đầu: “Được ạ.”

Thật ra cho dù Từ Liêm đòi một nghìn tỷ hay một nghìn năm trăm tỷ thì cô cũng đều sẽ đồng ý.

Ngay sau đó Diệp Huyền Tần nói với ông già mặc áo the: “Các ông đi trước đi. Lát nữa chúng tôi sẽ chuyển tiền qua cho các ông.”

Ông già mặc áo theo gật đầu, dẫn người rời đi.

Từ Liên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được, hai người sắp xếp chuyển tiền trước đi. Sau đó viết một bản hợp đồng, tìm tôi ký tên.”

Nói xong, cô ta liền chuẩn bị chuồn đi.

Cô ta định bùng nợ.

Đợi sau khi Từ Lam Khiết chuyển tiền đi rồi thì cô ta sẽ không ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng Công ty nữa. Cùng lắm thì đợi cô ta xử lý xong Công ty xây dựng Phương Viễn rồi trả lại cho Từ Lam Khiết bảy trăm tỷ là được rồi.

Có điều, Diệp Huyền Tần đã có chuẩn bị từ lâu.

Anh ngăn Từ Liên lại, thuận thế lấy ra một bản hợp đồng: “Tôi đã soạn sẵn hợp đồng từ lâu rồi. Cô ký tên lên là được.”

Từ Liên mở lớn mắt, ngẩn người tại chỗ.

Hết cách, cô ta chỉ có thể ngoan ngoãn ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng.

Từ Lam Khiết nhìn hợp đồng chuyển nhượng, hai mắt lập tức sáng lên.

Người này lại đã chuẩn bị sẵn xong hợp đồng. Xem ra anh đã đoán được nhà họ Diệp sẽ đòi lại sính lễ từ lâu.

Nhưng sao anh biết được?

Nhà họ Diệp ở thủ đô, Diệp Huyền Tần…

Diệp Huyền Tần chắc không phải là người của nhà họ Diệp ở thủ đô chứ?

Dù sao thì nếu xét toàn bộ năng lực và thực lực mà Diệp Huyền Tần thể hiện trước đây thì có lẽ điều này không có gì kì lạ cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.