Thần Soái Hộ Quốc

Chương 120




Trần Hạ Lan thực sự rất đau đầu: “Con cũng chỉ là làm thuê cho người ta thôi. Cho dù con tiết kiệm, không ăn, không uống thì cả đời này cũng không thể gom đủ một trăm triệu.”

Trần Uyên đột nhiên nói: “Con không phải là nhân viên quản lý thu mua vật liệu của nhà họ Thẩm sao, không thể biển thủ của nhà họ Thẩm trước một trăm triệu hả.”

“Đợi chúng ta thu mua thành công công ty thiết kế của nhà họ Phương rồi, lại mang một trăm triệu này trả lại vào chỗ cũ là được rồi.”

Trần Hạ Lan thực sự rất mệt mỏi.

Không được ủy quyền mà dám biển thủ công quỹ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn là sẽ phải ngồi tù cả đời đó.

Mẹ thực sự quá quá đáng rồi, chỉ vì để thỏa mãn nguyện vọng của em trai mà lại dám để con gái mạo hiểm lớn như vậy.

Cô chỉ có thể thở dài, nhưng thực sự không dám mạo hiểm: “Mẹ, con không làm được…”

Lời còn chưa nói xong, một chiếc Roll Royce shadow mới tinh đột nhiên dừng lại trước cửa nhà cô.

Cửa xe vừa mở ra, một nhà Từ Hiên Lâm từ trên xe bước xuống.

Hai mẹ con Trần Uyên chết lặng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao mà cả gia đình Từ Hiên Lâm lại có thể đi được chiếc xe sang như vậy chứ.

Roll-Royce Shadow, giá trị lên tới 50 triệu tệ đó.

Bọn họ đi một chiếc xe sang như vậy đến đây làm gì chứ?

Từ Huy Hùng trước tiên đi lên chào hỏi, nhiệt tình mà bắt tay Trần Uyên rồi nói: “Bác sĩ Trần, cảm ơn chị đã chữa khỏi bệnh của bố tôi, lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là để cảm ơn chị đó.”

Trần Uyên ngây ngốc luôn rồi.

Bố của ông ta là được Diệp Huyền Tần chữa khỏi đó chứ, có liên quan gì đến bà đâu.

Nhưng mà, Từ Huy Hùng không ngừng nháy mắt để ra hiệu cho bà.

Trần Uyên liền cảm nhận được chắc chắn bên trong có vấn đề nên liền thuận theo lời nói của Từ Huy Hùng mà nói: “Không có gì, cứu người, chữa thương vốn dĩ là chức trách của người làm bác sĩ như chúng tôi mà. Không cần thiết phải cảm ơn.”

Từ Hiên Lâm rút từ trong túi ra một chiếc phong bì, nhét vào trong tay của Trần Uyên: “Bác sĩ Trần, ân đức lớn như vậy không thể không nói lời cảm ơn.”

“Trong phong bì này là một vạn tệ, coi như là tiền thuốc thang chữa bệnh, mong bà nhận lấy.”

Một vạn tệ, tiền thuốc thang!

Hai mẹ con Trần Uyên lại kinh ngạc thêm lần nữa, tại sao Từ Hiên Lâm lại đột nhiên rộng lượng như thế chứ.

Lại nghĩ đến bọn họ đi hẳn một chiếc xe trị giá năm mươi triệu….

Trần Hạ Lan nhận thấy rằng, dường như gia đình bọn họ thực sự phát tài rồi.

Bà bỗng nhiên hỏi: “Ông Từ, gần đây gia đình ông là tài vận hanh thông phải không, đây là phát tài rồi sao?”

Từ Hiên Lâm khiêm tốn nói: “Nào có phát tài chứ, căn bản là do Liên Liên dạo này gặp nhiều may mắn thôi.”

“Từ Liên đột nhiên gặp nhiều may mắn?” Trần Hạ Lan đột nhiên phóng ánh mắt nghi ngờ về phía Từ Liên. Cô ta mỉm cười đầy kiêu ngạo.

Từ Huy Hùng vội vàng giải thích: “Có một vị công tử của nhà họ Diệp ở thủ đô nhìn trúng Liên Liên nhà chúng tôi, hôm nay đưa đến sính lễ giá trị bảy trăm tỷ.”

Hai mẹ con Trần Hạ Lan thực sự là bị sốc ngay tại chỗ luôn.

Nhà họ Diệp ở Kinh Đô, cả cái Đại Hạ này có ai là không biết nhà họ chính là nhà giàu số một chứ…

Bỗng nhiên lại nhìn trúng Từ Liên.

Không những thế còn một lúc đưa tới hẳn bảy trăm tỷ tiền sính lễ.

Tổ tiên nhà bọn họ đợt này thực sự hiển linh rồi hay sao.

Từ Hiên Lâm nói: “chiếc Roll Royce này cũng là nhà họ Diệp đưa đến để làm sính lễ đó. Liên Liên lái xe đưa chúng ta đi hóng gió, chợt đi qua nhà hai người liền thuận tiện đi qua cảm ơn hai câu.”

Nói hay thì là đến để cảm ơn, thực ra chính là muốn khoe mẽ.

Bây giờ đã khoe xong rồi, Từ Hiên Lâm liền không ở lại lâu nữa mà lái xe rời khỏi.

Cảm xúc của Trần Hạ Lan vô cùng thất vọng.

Cho dù là Từ Lam Khiết hay Từ Liên, lúc trước đều là quỳ gối cầu xin cô ta.

Nhưng bây giờ, cả hai người đều đã tìm được nửa kia của mình, tự do bay lượn, còn chính mình bây giờ vẫn luôn giậm chân tại chỗ.

Trong long cô ta có một nỗi khổ không thể nói thành lời.

Trần Hạ Lan thở dài một hơi, có thể đây chính là cái được gọi là số mệnh nhỉ.

Trần Uyên nói nhỏ: “Hạ Lan, nếu như chúng ta mượn của nhà họ Từ ba trăm tỷ, con nói xem bọn họ có cho chúng ta mượn không.”

Trần Hạ Lan cười khổ: “Mẹ, mẹ đừng mơ mộng nữa. Nhà họ từ keo kiệt như nào đâu phải mẹ không biết.”

Trần Uyên nói: “Chúng ta cũng không phải là đòi tiền, chỉ là mượn thôi mà.”

“Cùng lắm thì, đợi đến khi mua được công ty xây dựng Phương Viễn, chúng ta liền chia cho bọn họ một ít cổ phần không phải là được rồi sao.”

“Nhà họ Từ đều yêu thích lợi ích như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”

Trần Hạ Lan dượng như còn suy nghĩ: “Nói cũng đúng.”

“Được, mẹ, con sẽ đi nói chuyện với bọn họ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.