Thần Soái Hộ Quốc

Chương 107




Người này sao lại như vậy chứ. Vừa mới gặp mặt liền dở thói lưu manh.

Khiến người khác buồn nôn.

Đầu của Nhậm Tiền thực sự muốn nổ tung luôn rồi.

Tên Diệp Huyền Tần kia thực sự là hại George thảm luôn rồi.

Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì danh dự của George thực sự là sẽ bị hủy hoại luôn.

Nhậm Tiền vội vã giải thích: “Hạ Lan, dì Trần, hai người đừng hiểu lầm.”

“Thật ra những lời anh ấy nói là những lời nói quen thuộc ở quê hương, mang ý nghĩa là gặp được hai người thực sự thấy rất vui vẻ.”

Vẻ mặt của Trần Hạ Lan và Trần Uyên đầy nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.

Có quỷ mới tin.

Mà lúc này George cũng bắt đầu nóng nảy rồi.

Từ phản ứng của hai mẹ con Trần Uyên anh ta liền đoán được từ vữa nãy không có ý tốt đẹp gì.

Tên Diệp Huyền Trần đáng chết kia, đúng là không muốn sống nữa mà. Anh ta không còn mặt mũi nào mà ở lại nơi này thêm được nữa, liền vội vã nói lời tạm biệt rồi rời khỏi, tiến vào bên trong phòng hội nghị.

Nhậm Tiền vội nói: “Đi thôi, chúng ta cũng vào đó nào, tôi giới thiệu cho mọi người vài vị bác sĩ tài giỏi để anh làm quen.”

Hai mẹ con Trần Uyên có chút kinh ngạc, vừa nãy không phải đã gặp qua một vị bác sĩ giỏi rồi sao?

Nhưng rất nhanh hai người họ liền nghĩ thông suốt, Nhậm Tiền chắc là muốn bọn họ có thể đi giao lưu tìm hiểu kỹ càng hơn.

Kết quả là lúc kiểm tra vé vào cửa thì lại xảy ra vấn đề.

Chiếc vé vào hội trường của hai mẹ con Trần Uyên hóa ra lại là giả.

Trần Uyên gấp đến mức muốn nổi nóng vội vàng nói: “Đồng chí, mọi người kiểm tra lại thêm lần nữa xem sao, chiếc vé của tôi là phải nhờ người khác mua hộ với giá rất cao đấy, làm sao có thể là giả được chứ.”

Kiểm soát viên không ngần ngại mà nói: “Mỗi một tấm vé của chúng tôi đều được đăng ký qua mạng, mà bây giờ chỗ chúng tôi không có thông tin của mấy tấm vé này, nên mấy tấm vé này đương nhiên là giả rồi.”

“Đi đi, đi đi, đi ra chỗ khác, đừng có làm chậm chễ người phía sau.”

Trần Uyên tức giận cắn chặt răng: “Tên Phương Ngạn chết tiệt kia, dám chơi chúng ta.”

Lúc đầu bọn họ chính là nhờ Phương Ngạn mua vé hộ, lúc đó nhà của Phương Ngạn vẫn chưa bị đóng cửa.

Nhậm Tiền hơi khó xử nói: “Dì Trần, Hạ Lan, bây giờ nếu muốn mua lại vé vào phòng hội nghị sợ là không còn kịp nữa.”

“Hay là….Hai người đợi ở bên ngoài, đợi buổi luận đàm kết thúc, con đưa vị bác sĩ giỏi đến tìm mọi người.”

Trần Hạ Lan gạt gật đầu: “Không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể tạm thời làm như vậy thôi.”

Bên trong hội trường lúc này đã không còn ghế trống.

Những người trong hội trường đang ngồi rất nghiêm túc, vẻ mặt đầy chờ mong.

Còn về người được chào đón, không còn gì nghi ngờ, chính là khách mời của buổi tối hôm nay, thầy Diệp.

Bởi vì để có thể gặp mặt thầy Diệp, rất nhiều người đã đến đây từ rất sớm để chờ đợi.

Trong sự mong đợi của mọi người, buổi diễn đàn chính thức bắt đầu.

Người chủ trì, lãnh đạo cùng với các lãnh đạo khác của buổi hội nghị, lần lượt lên đài phát biểu.

Ghế ngồi của Nhậm Tiền, George và Diệp Huyền Tần, Từ Huy Hoàng được đặt cạnh nhau.

Cứ được một lát George lại phóng ánh mắt đầy thù địch về phía Diệp Huyền Tần.

Bây giờ anh ta hận muốn chết Diệp Huyền Tần, đều tại cậu ta giở trò với anh, hại anh bị mất mặt trước mặt người đẹp.

Hôm nay, anh ta nhất định phải trả thù mới được.

Còn về phần cách báo thù, thì trong đầu anh ta đã nghĩ xong luôn rồi.

Khi Lý Nhất Tiếu, chủ tịch của hiệp hội, giới thiệu sự đóng góp của đông y cho sự phát triển của y học toàn cầu, George đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: “Tôi không đồng ý.”

Khi giọng nói không có thiện ý này vang lên liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người.

Hội trưởng, Lý Nhất Tiếu cau mày: “Cậu có ý kiến đối với bài diễn thuyết của tôi? Có thể nói ra xem nào.”

George liền nói: “Xin lỗi, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải có ý kiến đối với bài diễn thuyết của anh mà là có chút ý kiến đối với đông y.”

Lý Nhất Tiếu nói: “Có ý kiến gì? Cứ nói thẳng đừng ngại.”

George kiêu ngạo nói: “Tôi đề nghị loại bỏ Đông y, thay vào đó sẽ để Tây y đứng đầu.”

Chà!

Toàn trường liền trở nên náo động.

Ở trong buổi luận đàm về Đông y lại đưa ra ý nghĩ muốn loại trừ Đông y, đây là muốn khiêu khích à.

Khiêu khích một cách trần trụi.

Mọi người đều tức giận, trừng mắt nhìn anh ta.

“Người này lại ai vậy, làm sao lại ngông cuồng thế chứ.”

“Một chút tôn trọng cơ bản đối với Đông y cũng không có, anh ta làm thế nào để tiến vào đây được vậy?”

“Thật sự nên đuổi người này ra khỏi đây…. Không, phải là trục xuất vô thời hạn mới đúng.””


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.