Thần Soái Hộ Quốc

Chương 106




Bố của Nhậm Tiền là cánh tay phải đắc lực của Nhậm Tiền, cho nên Từ Huy Hoàng mới cung kính với cô như vậy.

Nhậm Tiền nói: “Bác Từ nói có vẻ hơi nghiêm trọng rồi, kỳ thực nếu dựa vào thực lực của anh Tần, muốn ra hay vào diễn đàn cũng là một việc không hề khó khăn gì.”

Người da đen bên cạnh Nhậm Tiền xoay xoay chân mà nói: “Tiền Tiền, anh ta chính là tên bác sĩ cực kỳ tài giỏi mà em hay nói với anh sao.”

Nhậm Tiền gật gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là anh Tần đã dùng kim châm cứu và chữa khỏi bệnh nhồi máu não cho bố em.”

“Anh Tần, người này là người bạn học của tôi ở bên nước ngoài, George, nghiên cứu sinh sau tiến sĩ của học viện y khoa Hoàng gia.”

“Anh ấy ở nước ngoài đã có rất nhiều bài phát biểu, luận văn được phát hành trên các tờ báo quốc tế, rất có tiếng nói trong giới y học phương Tây, được coi như là nhà lãnh đạo tương lai của giới y học phương Tây.”

Người da đen, George kiêu ngạo nói: “Diệp Huyền Tần, anh đã từng có bao nhiêu bài phát biểu được đưa lên các tạp chí quốc tế phương Tây chưa?”

Diệp Huyền Tần nói: “Không có.”

George liền nói: “Vậy có thành tích gì ở phương diện chữa bệnh bằng Tây y không.”

Diệp Huyền Tần: “Không hiểu biết về Tây y.”

George cười lạnh: “Không hiểu biết về Tây y? Nếu nói như vậy thì, anh dùng châm cứu chữa khỏi bệnh nhồi máu não có phải chỉ là hư danh hay không?”

“Mọi người đều biết, thuốc bắc chủ yếu chỉ chữa được những chấn thương đơn giản ở bên ngoài, còn đối với những bệnh liên quan đến xuất huyết nội chảy máu trong và những chấn thương ở bên trong cơ thể thì không có tác dụng gì.”

“Mà nhồi máu não lại thuộc về chấn thương từ bên trong, chỉ có thể chữa khỏi khi dùng máy móc có khoa học kỹ thuật cao kết hợp với phẫu thuật mới có thể chữa khỏi được.”

Diệp Huyền Tần cau cau mày lại, George này là mang theo ý xấu mà đến.

Diệp Huyền tần nói: “ Cậu xem thường cách khám bệnh bằng Đông y.”

Geogre càng kiêu ngạo mà nói: “Đúng vậy, Đông y, trong mắt tôi nhiều nhất cũng chỉ như mấy thầy mo mà thôi.”

Diệp Huyền Tần: “Đông y chú trọng vào nhìn, ngửi và hỏi, tôi chỉ cần nhìn cũng biết anh là một người xuất tinh sớm.”

“Liệu lúc này anh có cứu được Tây y không?”

George cổ sưng vù, hai mắt lim dim, Diệp Huyền Tần chỉ cần nhìn qua cũng biết được là anh ta mắc chứng xuất tinh sớm.

George giật mình: “Xuất tinh sớm, anh có ý gì?”

Diệp Huyền Tần: “Mang một ý nghĩa cực kỳ cực kỳ tốt đó.”

“Bố, chúng ta đi thôi, buổi luận đàm sắp bắt đầu rồi.”

Để tránh xảy ra tranh chấp, Từ Huy Hoàng vội vàng nói: “Đi nào, đi vào trước đã.”

“Cô Nhậm, chúng ta gặp lại ở bên trong vậy.”

Nhậm Tiền lễ pháp cười nhẹ, nói: “Được, gặp lại ở bên trong.”

Sau khi hai người rời đi, Nhậm Tiền phá lên cười.

Thật không ngờ rằng một người đàn ông như anh từ trước tới nay luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị mà cũng có lúc sẽ lấy chuyện tình dục ra để trêu chọc người khác.

Khỏi phải nói, lúc đùa người khác anh ấy cũng rất đáng yêu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chứng bệnh của anh ta mà Diệp Huyền Tần nói vừa nãy, chắc không phải chỉ là tùy tiện mà nói đấy chứ, George trên phương diện đó thật sự có bệnh sao?

Cách đó không xa, hai mẹ con Trần Uyên và Trần Hạ Lan đang vội vã đi về phía này.

Trần Hạ Lan nói nhỏ: “Mẹ, mẹ nhìn người đứng bên cạnh Nhậm Tiền kìa, có phải là thần y mà cô ta hay nói đến không?”

Trần Uyên kinh ngạc nói: “Mẹ biết cậu ta, rất có tiếng tăm trong giới y học phương Tây, George, đã từng phát biểu qua rất nhiều bài luận văn trên các bài báo về y học ở quốc tế, được ca tụng là tương lai của giới y học phương Tây.”

“Không nghĩ tới Nhậm Tiền lại quen biết anh ta.”

Trần Hạ Lan có một chút thất vọng: “Không ngờ tới lại là người da đen.”

Trần Hạ Lan vốn dĩ còn muốn mốc nói với mấy vị bác sĩ giỏi này, bay lên đầu cành trở thành phượng hoàng nữa chứ.

Nhưng bây giờ cô ta buông bỏ rồi, cô ta trời sinh đã không thích người da đen.

Trần Uyên nói: “Lo làm gì chứ, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố con là được.”

Hai người đi đến bên cạnh Nhậm Tiền, nhiệt tình mà nói: “Tiền Tiền, xin lỗi, xin lỗi nhé, đến muộn một chút, đợi lâu rồi phải không?”

Nhậm Tiền liền nói: “Đâu có, tôi cũng là vừa mới tới thôi.”

George ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Trần Hạ Lan liền nổi lên sắc tâm.

Anh chủ động mở miệng hỏi thăm: “Người con gái xinh đẹp, xin chào, tôi là George.”

“Vừa nhìn thấy em tôi liền muốn xuất tinh sớm.”

Bởi vì để thể hiện rằng mình thực sự thực sự rất vui, anh ấy liền dùng ngay từ mới mà mình vừa học được này. A?

Trần Uyên cùng Trần Hạ Lan lập tức liền nhìn ngay xuống thân dưới của cậu ta, lúc sau mặt liền đỏ bừng bừng.“


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.