Thần Poseidon Của Tôi

Chương 5




Khoảng một tuần sau, cánh tay của tôi cũng gần khỏi, trước khi trở lại trường tôi kiểm tra cân nặng, tăng lên chừng ba kg. Coi như là chuyện lớn rồi, hơn nữa, trước khi Mạc Lượng về, tôi cần phải xinh đẹp nhất.

Vừa gia tăng lượng vận động, tôi cũng bắt đầu ăn uống điều độ, một ngày đắp ít nhất hai cái mặt nạ, sáng một cái, tối một cái, chăm sóc, làm đẹp da. Làm xong bài tập, phần lớn thời gian, tôi đọc một ít sách “chiến lược”: Song ngoại của Quỳnh Dao, “Người nhạt như cúc” của Diệc Thư, còn cả “Lỗ Tấn và Hứa Quảng Bình*” tôi cảm thấy mình đã chuẩn bị tốt tâm lý để lâm trận với mối tình thầy trò.

(*Hứa Quảng là người vợ thứ hai của Lỗ Tấn, là học trò của ông, hai truyện kia cũng nói về tình thầy trò.)

Trải qua phân tích, tôi phát hiện phần lớn nữ sinh có thể thu phục thầy giáo phải có hai phong cách quan trọng: tự nhiên và quấn quýt. Nói rõ ra: cổ phải cúi thấp xuống, ánh mắt phải không có tiêu cự, ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhíu mày đặt ra câu hỏi, vấn đề này, làm không hiểu, mà phải làm trong ngày, đó chính là lúc thu phục! Không thể vận động quá, còn phải quan trọng một chút, nhất định phải nhiệt tình yêu thương văn học cổ Trung Quốc, có thành tựu nhất định. Tôi cẩn thận ngẫm lại, cái khác có thể giả, nhưng chuyện này đúng thật là khó. Dựa vào nguyên tắc chỉ cần cố gắng là sẽ có thu hoạch, tôi kiên trì đọc Đường Thi Tống Từ* vài ngày, muốn nung đúc một chút phong cách và tình cảm sâu đậm, sau đó thật sự đã ngấm được chút rồi.

(*Đường Thi, Tống Từ, Nguyên Khúc: Các thể loại văn học nổi bật ở Trung Quốc.

Đường Thi là toàn bộ thơ ca đời Đường được các nhà thơ người Trung Quốc sáng tác trong khoảng từ thế kỉ 7 – 10 (618 – 907). Các sáng tác của hàng nghìn nhà thơ đời Đường được bảo tồn trong cuốn Toàn Đường thi gồm 48.900 bài.

Từ là một thể loại văn học, hình thành vào đời Đường, và phát triển mạnh vào đời Tống ở Trung Quốc.)

Lâm Hoa Âm ở bên kia đã có tin tức tốt, cô ấy giảm được 4 kg, bụng nhỏ như không có. Vào ngày Thanh Niên, đội nhạc của trường có báo cáo biểu diễn, bạn Lâm trở thành thủ lĩnh cello.

Lúc nói chuyện với cô ấy, cô ấy đang thử lễ phục mặc khi biểu diễn, “u” một tiếng, cái khóa kéo bên cạnh đã được kéo lên, chuyển một vòng cho tôi xem, tơ lụa màu tím nhạt bao quanh eo nhỏ, thật là đẹp mắt.

Lâm Hoa Âm nói: “Tớ thấy cậu hẳn là phải thoải mái, con trai càng quan tâm càng không chiếm được.”

“Cậu nói thật dễ nghe.” Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Cậu thích một người bảy, tám năm, anh ấy đã sắp trở lại rồi, cậu thoải mái, vui vẻ một chút cho tớ xem nào.”

Cô ấy vỗ vỗ vai tôi: “Aizz, không phải cậu nói, anh ấy có thể thích con gái Nhật Bản xinh đẹp sao?”

Tôi gật gật đầu, vuốt mái tóc dài của mình: “Vì thế mà tớ vẫn để kiểu tóc này.”

“Vậy cậu phải xác định trước việc này, nếu không sẽ phải mệt nhọc lâu lắm, kết quả phát hiện người ta không thích, mình lại phải mang cái đầu nóng nực.”

Chuyện này không phải tôi chưa từng nghĩ, nhưng thời gian lâu quá, phán đoán lúc tuổi nhỏ cũng không chắc chắn, huống chi, nếu họ vẫn còn tốt đẹp, thì tại sao Mạc Lượng lại trở về? Có điều, Lâm Hoa Âm nói không phải không có lý, tôi phát hiện lúc này mình quá khẩn trương, chỉ sợ ảnh hưởng đến sự phát huy trong lúc xông trận.

Hoa Âm soi gương, lại chuyển vài vòng, thực vừa lòng với mình: “Tớ với cậu không giống nhau, tớ càng thích ai, tớ lại càng không cần anh ấy, binh pháp có nói: thả dây dài, câu cá lớn.”

Tôi cười rộ lên: “Cậu nói binh pháp cái gì thế?”

“Binh pháp Lão Tử đó, cậu học ngữ văn không tốt, tớ không thèm nghe cậu nói nữa.”

Tôi kém cũng không đến mức không biết cái này, đang muốn phản bác cô ấy, thấy dáng vẻ đắc ý dào dạt của cô ấy thật là buồn cười, trong lòng nghĩa xấu, tôi không sửa đúng cho cô ấy đâu, để cho cô ấy gây trò cười trước mặt mọi người. Hắc hắc.

Hoa Âm cho tôi vé xem biểu diễn: “Đi xem nhé. Đây chính là vị trí tốt nhất. Nhìn xem dàn nhạc của chúng tớ có anh chàng nào được không, tớ giới thiệu cho.”

“Tớ vừa nói xong chuyện kia với cậu, cậu lại nói thế này, cậu không tôn trọng mối tình đầu của tớ gì cả.”

“Mối tình đầu chỉ dùng để nhớ, để thương, để tiếc, không phải dùng để tôn trọng.”

Ngày biểu diễn tôi có đến, sau khi biểu diễn cô ấy hỏi tôi mình biểu hiện thế nào, tôi chột dạ giơ ngón tay cái lên khen ngợi một phen. Thật ra tôi vốn không trông thấy cô ấy. Tôi cũng không nhìn thấy tay nhạc nào khác. Mà anh chàng âm hồn bất tán Diệp Hải kia chính là tay thổi sáo. Vì sự an toàn của bản thân, tôi muốn đi về, nhưng khi nhìn thấy người mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, cầm trong tay cây sáo màu vàng kiểu phương Tây thổi “ma thuật sư chi đêm”, tôi liền không thể di động bước chân.

Trong phòng nghỉ sau i, Lâm Hoa Âm vừa nhìn gương tháo lông mi giả vừa nói với tôi: “Đợi lát nữa dàn nhạc của chúng tớ đi hát karaoke sau đó đi ăn khuya, cậu đi cùng tớ nhé.”

Tôi đang suy nghĩ có nên đi hay không, thì Diệp Hải đẩy cửa vào.

Chúng tôi nhìn nhau một chút, đều không nói chuyện, đều có điểm bất an.

Sau đó tôi nhanh chóng nhìn lướt tình hình xung quanh, lùi về sau hai bước, dựa vào tường đứng thật vững.

Diệp Hải đi vào, một nam sinh cũng thổi sáo vỗ tay hoan nghênh, nam sinh đó nói: “Đợi lát nữa không uống đến mười bình không được đi đâu đấy.”

Diệp Hải nói: “Ngồi lên két bia uống, ai sợ ai chứ.”

Hoa Âm nhìn anh ta, nhỏ giọng nói với tôi: “Anh kia là Diệp Hải, cậu thấy không? Là tay sáo mới tới, Lý Gia Luân nói, cả dàn nhạc này, ngoài tớ ra, anh ấy là người chơi hay nhất.”

“Ai là Lý Gia Luân?”

“Nhạc trưởng đó. Cậu đến để nghe cái gì thế? Trước mỗi khúc không phải đã báo tên anh ấy à?” Hoa Âm kinh ngạc nhìn tôi, sau đó đè thấp giọng, “Theo đuổi tớ, tớ còn chưa đồng ý đâu.”

Cậu nam sinh thổi sáo cùng Diệp Hải nói: “Lâm Hoa Âm, cậu không giới thiệu bạn cậu một chút à.”

Tôi tự nói: “Hi, tớ là An Phi, khoa địa chất.”

“Đợi lát nữa theo chúng tớ ra ngoài chơi nhé.”

“Tớ không đi được, ngày mai tớ còn có giờ học.”

Hoa Âm nói: “An Phi, đừng làm mất hứng.” Cô ấy còn không biết kẻ tiểu nhân của tôi chính là vị kia.

Tôi liếc mắt thấy Diệp Hải mỉm cười, lòng đã quyết, tôi nói: “Tớ không đi, tớ còn bài tập phải viết nữa.”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có cả đám người tiến vào, hét ba uống bốn muốn đi chơi, Hoa Âm không miễn cưỡng tôi nữa, cùng đi theo họ. Diệp Hải cất ống sáo của mình, mặc thêm áo khoác màu xanh lam, lúc đi qua tôi, túm lấy cánh tay không bị thương của tôi từ phía sau, cúi đầu, nói bên tai tôi: “Em sợ anh à? Anh thấy vui vì em không đi đấy, có chuyện gì xảy ra lại tính lên đầu anh.”

Tôi đang muốn phản bác, lại thấy mặt anh ta gần như vậy, hơi thở nóng hầm hập của chàng trai trẻ lướt qua mặt tôi, tôi muốn nghiên cứu cẩn thận gương mặt đẹp đẽ đáng yêu này, nhưng lại dùng sức đẩy anh ta ra: “Anh tránh ra cho tôi

Diệp Hải lập tức buông lỏng tay, mang theo cái cái hộp rời đi cùng đám bạn phía trước.

Ngoài trái tim đang đập loạn nhịp của tôi, thật là may mắn lúc này không có sự cố nào khác xảy ra.

Nhưng đêm đó tôi mơ một giấc mơ, tôi cứ bơi mãi, bơi mãi trong biển cả mênh mông, bơi rất nhanh, say sưa, vui vẻ, mê mải, gần sát mặt nước, thấy chim chóc bay liệng bên trên, liền muốn đi bắt, tôi “vụt” một cái, nhảy ra, theo ánh trăng, thôi thấy ảnh ngược của mình trên mặt biển, một con cá heo lớn.

Tôi tỉnh ngủ vẫn còn thổn thức mãi vì giấc mơ ấy. Tự do xuyên qua cơn sóng lớn rất nhanh, nhảy lên mặt nước tận tình giãn gân cốt, bọt nước vỗ vào bụng tôi, ánh trăng soi bóng xuống mặt nước… Tình cảnh trong giấc mơ này thật sự làm cho người ta vui sướng.

Nhưng trong thực tế lại có một phiền toái lớn, không biết nhà trường nghĩ thế nào, vốn chỉ định sửa chữa lại nhà bơi, nhưng sau đó lại quyết định xây lại và xây rộng thêm. Khu ký túc xá tôi ở rất gần nhà bơi, kết quả là bị nhốt trong phạm vi mới của nhà bơi, cũng phải di chuyển. Nhà trường nhất thời không thể sắp xếp chổ ở cho cả đống sinh viên, nên động viên chúng tôi trọ ở phòng thuê bên ngoài.

Bây giờ nhà tôi không ai giúp được tôi cả, bố tôi đã ra khơi, mẹ tôi và bạn bè đã tổ chức đi Băng Cốc du lịch rồi. Tôi tự cầm tờ báo quảng cáo địa chỉ thuê phòng gọi điện thoại cho từng chủ nhà một, hẹn gặp, xem phòng ở, bận việc ba bốn ngày, rốt cuộc cũng tìm được phòng trước khi nhà trường muốn đập phá ký túc xá.

Đó là nhà của dành cho cán b về hưu cách không xa trường tôi lắm, chủ nhà là những cán bộ quân đội kỳ cựu đã nghỉ hưu nhiều năm, phần lớn nhà đơn có khoảng sân nhỏ.

Chủ nhà tôi thuê là một người phụ nữ có tuổi đã góa chồng, họ Trương, nuôi một con mèo to, tiền thuê nhà rất đắt, tôi thuê một phòng ngủ trên tầng hai nhà bác ấy, mỗi tháng bác ấy muốn thu của tôi 1500 tệ, còn muốn một lần trả tiền nhà trước nửa năm. Nhưng nơi này cách trường học không xa, phòng của bác ấy lại đầy đủ tiện nghi, trong sân còn có cây hồng già, cành lá um tùm che phủ cả khoảng sân, làm cho người ta rất thích. Khi tôi nhìn thấy cây hồng già đó đã nghĩ, sau này chắc chắn sẽ có một ngày, Mạc Lượng đưa tôi đến đây, hôn tôi dưới bóng cây, rồi nhìn tôi đi lên tầng.

Thế nên lúc tôi cắn răng đưa tiền cho bà chủ nhà, cũng không suy nghĩ tiền tiêu vặt trong tay có còn đủ để chống đỡ đến khi mẹ trở về không.

Nhà này có hai tầng, bác Trương tuổi đã cao nên sống ở tầng một. Đi lên lầu, có một phòng khách nhỏ, kê một bàn trà, hai chiếc ghế mây, cũng đã nhiều năm rồi, đầu gỗ và mây đều cùng màu trà. Song song hai bên phòng khách nhỏ là hai căn phòng ngủ, tôi thuê một phòng, phòng cách vách cũng có người thuê. Tôi đẩy cửa sổ ra, giơ tay là có thể chạm vào lá hồng xanh mượt, nghiêng đầu nhìn, trên cửa sổ cách vách bày đầy chậu hoa nhỏ, tôi không gọi hết được tên các loại hoa cỏ trong gió xuân, hương thơm ngọt ngào, trông cũng thật dễ thương.

Nói tới đây, câu chuyện kế tiếp, có thể đã có bạn đoán được.

Chạng vạng ngày thứ nhất tôi tan học về nhà, nhìn thấy đôi giày nam ngay lối vào.

Tôi đang đứng trên bậc thang đầu tiên, nghe thấy tiếng sá

Tôi ho khan một tiếng, tiếng sáo đó im bặt, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân, anh ta cũng đi ra từ trong phòng.

Tôi liền đứng ở cầu thang chờ, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Lòng tôi vẫn hy vọng mình may mắn, không phải người này.

Ngẩng đầu nhìn, Diệp Hải đứng ở trên lầu.

Đá cuội giống nhau, nơi nào cũng có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.