Thần Poseidon Của Tôi

Chương 36




Tôi mở to mắt, gương mặt Diệp Hải phóng to ngay trước mắt tôi, trong mắt lại có vẻ hưng phấp khó đè nèn, nhưng lại dè dặt hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.” tôi bị bắt phải nhìn anh, ngắm nhìn ánh mắt hưng phấn của anh.

“Em, có nhớ lại chuyện gì không?”

Anh nghiêm túc như thế, tôi cũng nghiêm túc tự hỏi cả lúc lâ

“Anh ám chỉ điều gì?” Tôi ngồi dậy.

“Anh là ai?”

“Anh không phải là Diệp Hải à?” Tôi đưa tay vẫy vẫy trước mắt anh, “Anh vẫn còn say đấy à?”

Anh như đống lửa bị một chậu nước đá làm tắt ngúm, tức giận nói với tôi, “Mau dậy đi, đợi lát nữa còn phải điểm danh thi đấu đấy. Còn dám nằm chỗ này ngủ hả.”

Tôi ngáp dài ngáp ngắn vào nhà bếp, mấy anh em khác cũng đã rửa mặt rồi, sạch sẽ ngồi đó, lúc bọn tôi ăn sáng, bảo mẫu lại bật đài lên, sau khi điểm qua mấy tin tức lớn trong chính phủ, một tin tức đã thu hút sự chú ý của tôi: vùng lân cận quanh thung lũng James ở Nam Hải nước tôi đã phát hiện ra một lượng lớn dầu mỏ với khí thiên nhiên dự trữ, bước đầu xác minh trự lưỡng...

Tôi uống một hớp sữa, trong lòng thầm nói: chúc mừng anh, Mạc Lượng.

Cậu em ngẩng đầu lên khỏi dĩa trứng gà luộc, “Nửa vịnh Ba Tư?”

“Chỉ nhiều không ít.” Cậu em mập nói.

Mọi người đều rất kinh ngạc, sau đó lại bàn luận đây là tin tức tốt đến mức nào, đối với đất nước, thậm chí là cả thế giới này: giá dầu mỏ luôn là nhân tố ổn định, liên quan đến sự phát triển của công nghiệp hóa chất, chờ đón chính là một lượng lớn cơ hội làm ăn mới, còn cả tiền xăng nữa - nhất thời có thể sẽ không cần tăng.

Nhưng trong đầu tôi không phải là những thứ đó.

Tôi nhớ lại lần trước mình đến buổi triển lãm mà đã gặp Mạc Lượng với Yagyuu Ranko ấy: ở sảnh triển lãm cuối cùng, một bên là loài người khai thác lợi dụng biển cả, một bên là sự trả thù của đại dương.

Tôi cầm thìa vô thức khuấy trộn cốc sữa, gần đây tôi cảm thấy mình rất kỳ lạ, trong lòng tôi như có một cánh cửa nhỏ, ngăn cách với một thế giới khác, lúc tôi vô tình hay cố ý chạm vào, nó sẽ nhẹ nhàng tránh đi, lúc tôi cảm thấy mình sắp mở được nó ra, thì đột nhiên lại lẳng lặng khép cửa.

Một em khóa dưới nói: “A, An Phi à, em nghe nói mấy ngày trước đó chị ở Nam Hải làm khảo sát, không phải là tổ hạng mục này của chị đó chứ?”

Trước khi đáp lời tôi nhìn Diệp Hải, anh cầm trong tay chiếc bánh bao rồi đưa lên miệng. Dáng vẻ giả vờ không thèm để ý, nhưng thật ra hai ta đã dựng thẳng lên để nghe câu trả lời của tôi rồi.

Tôi nói; “Bây giờ chị đây, là vận động viên lặn nhé.”

Diệp Hải gọi bảo mẫu: “Chị ơi, cho tôi thêm ba quả trứng luộc!

***

Phiền toái tìm đến, bản thân muốn thanh tịnh cũng khó.

Lúc hắn đi tuần tra Ấn Độ dương thì nữ yêu Medusa kia thình lình xuất hiện, khiến hắn giật mình.

Poseidon ghìm chặt đuôi con cá voi kéo xe mình, nhìn ả ta dẫm đi trên nước, tay áo phất phơ.

“Có chuyện gì?”

“Ta tới nói cho ngươi biết một chuyện,” Nữ yêu nói, “Ta với thủ hạ của ngươi đánh nhau, nếu giết chết bọn chúng, thì xin ngươi nhớ kỹ, đây không phải là nhằm vào ngươi.”

Mỗi một thủ hạ của hắn đều là người lợi hại còn là kẻ tàn nhận độc ác, những lời yêu tinh trước mặt này nói thật vô căn cứ, hắn cười: “Còn nếu ngươi bị giết chết thì sao?”

“Ta không quen người nào khác cả. Vậy xin ngươi hãy thu thập tro cốt của ta, rồi rải nó lên trời, làm...”

“Yêu tinh thì không thể thành sao được.” Hắn từ chối thẳng.

Dọc đường đi sau đó hắn đều cân nhắc chuyện này, nữ yêu này có phải là đang dặn dò hậu sự không?

Muốn tự sát, đừng có đem thủ hạ của hắn ra làm đao phủ. Hắn thúc dục cá voi quay lại Ấn Độ dương, rõ ràng nhìn thấy chiến sự đã gần kết thúc, Dạ Xoa biển muốn xé nát Medusa ra.

Hắn cao giọng hét lên: “Dừng lại.”

Dạ Xoa dừng tay, quỳ xuống với hắn, trong tay vẫn còn nắm chặt cổ của nữa yêu.

“Thả nàng ta ra.”

Rõ ràng Dạ Xoa không chịu, nhưng lại khiếp sợ mệnh lệnh của Hải hoàng, do dự cả nửa ngày, liếm môi nói: “Đã lâu không thấy máu...”

Hắn còn chưa dứt lời, Poseidon đã rút roi quất lên, trúng ngay giữa đồi ngực màu đất của Dạ Xọa, da thịt nơi đó nhất thời tróc bong, hắn vẫn cao giọng hào sảng nói, trong âm thanh chứa ý cười thấp thoáng: “Sẽ cho cho ngươi thấy máu.”

Lúc hắn đưa ả ta rời đi còn nghĩ, Dạ Xoa là thần, nhặt được nữ yêu này, sao đôi khi thần lại có thể bỉ ổi hơn cả yêu tinh?

Medusa tỉnh dậy, hắn nhìn ả nói: “Đi đâu đây? Ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

Bọn họ đi trên biển khơi, mặt trời đang lặn có màu như vỏ quýt. Nữ yêu chậm rãi leo dọc theo lưng cá voi đến bên cạnh hắn, phủ phục nửa dưới cơ thể, ngưỡng mộ hắn.

“Sao có thể xuẩn ngốc như thế? Ngươi gảy lục huyền cầm, chứ không phải lính đánh giặc.” Hắn nhìn sắc trời nói, “Đánh giết Dạ Xoa của ta, muốn chết à?”

“Không muốn chết.” Ả ta nói, giọng run run, “Nên mới tìm ngươi.”

Hắn quay đầu nhìn ả, nữ yêu đưa tay nắm lấy áo choàng của hắn. Hắn giơ tay đẩy ả ra xa, khinh thường nói: “Càn rỡ!”

Trên đường về nhà phải đi qua Athens, đã lâu rồi hắn không đến đây, lúc nhìn thủ đô nơi đây từng nhà trắng xóa như tuyết, giống như đóa minh châu khảm trên mặt biển Aegean xanh thẳm. Amphi vợ của hắn thích nhất bảo thạch đẹp, nếu hắn đưa nó cho đàng, Amphi nhất định sẽ rất vui.

Hắn hỏi tùy tùng: “Nơi đây là đâu?”

Tùy tùng đáp: “Là Athens ạ.”

“Rất đẹp, ta muốn nó.”

“Nhưng bẩm bệ hạ, nơi này đã là của Athena rồi. Nàng là vị thần bảo hộ của Athens.”

“Vậy thì ta cướp lấy vậy.”

Hắn quay về cung điện dưới đáy biển, nằm trên giường gọi: “Amphi, đến đây.”

Nàng nghe tiếng liền tung tăng chạy đến, nằm lỳ trên giường, chống mắt nhìn hắn.

“Có một chuyện đã lâu lắm rồi ta chưa từng làm.” Hắn nói.

“Ghẹo gái hả?”

Hắn ngồi xuống: “Em đứng đắn chút đi.”

Amphi bật cười giòn da, Poseidon muốn nàng đứng đắn ư? Nàng không nghe lầm đó chứ? Đành thu lại nụ cười nhìn hắn: “Mời Poseidon đại nhân dặn lời.”

“Đánh nhau, cướp đất.” Hắn nói, hứng thú dạt dào, còn nắm tay răng rắc.

“Tay chàng lại ngứa à?” Nàng nhìn hắn, “Làm gì mà đánh nhau nữa? Đánh với ai

Hắn híp mắt suy nghĩ, quyết định vẫn không nên nói cho nàng biết trước, quà tặng thì phải đến cuối mới công bố: cướp thủ đô của người ta, mới mẻ, còn nóng nổi, tặng lại cho nàng, thật tốt biết bao.

“Đến lúc đó nói sao?” Hắn ôm nàng muốn thân thiết, lại bị nàng nắm lấy ống tay áo choàng, hắn không kịp kéo về phía sau, Amphitrite ngửi một cái, ngẩng đầu nhìn hắn.

Poseidon vừa lo vừa sợ, mồ hôi vã ra như tắm.

Amphi nhìn hắn thật kỹ: “Chàng nói đi.”

Hắn nuốt nước bọt.

“Có phải lần này chàng đi tuần, đi ngang qua Ba Tư không? Sao lại có mùi thịt dê thế này?”

Trong lòng hắn hơi thả lỏng, cười cười, như trút được gánh nặng, ôm nàng vào lòng: “Đã quên đem một ít về cho em rồi.”

Sau khi hoan ái, hai người lần đầu tiên ngủ tách nhau ra. Trong lòng họ đều có chút để tâm khác thường, bởi vì có tâm sự, phải cân nhắc kỹ.

Amphitrite nghĩ, rõ ràng trên người chàng có mùi của đàn bà, chàng không nên gạt em như thế; nhưng rồi ý niệm lại xoay vần, thật ra cũng chẳng tính là gạt, chàng không ói gì tức là cũng không có gạt mình. Cứ như thế nàng miễn cưỡng thuyết phục bản thân, trước lúc ngủ còn xác định lại, hắn là người chồng tốt.

Poseidon thì nghĩ, ta chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản đưa nữ yêu kia đi một đoạn mà thôi, có cái gì mà không dám nói ra chứ? Chẳng lẽ, hắn cẩn thận hỏi lòng mình, chẳng lẽ mình lại còn chút ý nghĩ hạ lưu về phương diện này, vì sợ mở miệng sẽ bị phát hiện? Hắn thở dài trong lòng, dù sao hắn cũng là Poseidon, mấy năm phong lưu, ít nhất trong lòng, chung quy cũng có một giai đoạn trì hoãn.

Cho nên hắn là một vị thần, lúc nói chuyện lừa người, trên miệng như thoa mật, ngọt lịm đến lòng người; nhưng đại đa số thời gian, hắn đều thiếu kiên nhẫn mà đi giải thích, đi khai thông.

Khai thông là một vấn đề quan trọng.

***

Lúc chúng tôi chạy đến địa điểm thi đấu, thầy Hồ Mỹ Lệ đã đợi từ lâu.

Bạn gái còn ở bên, trong chớp mắt thầy nói chuyện dịu dàng rất nhiều so với lúc trước: “Nhanh đi điểm danh đi, đợi lát nữa còn phải kiểm tra trang bị đấy. Mấy đứa cố lên nhé.”

Nghe xong một câu của thầy mà tôi cảm thấy rất buồn nôn, cậu em đứng bên nói: “Chị cũng thấy không thoải mái phải không? Bạn gái thầy ấy mê phim Hàn. Bệnh truyền nhiễm, không có thuốc chữ

Diệp Hải từ phía sau đi lên chen giữa tôi và cậu ta: “Tán dóc thì cứ tán dóc đi, đứng gần như thế làm gì.” Tay anh vòng lấy ôm cổ tôi, cười như tên điên.

Nói thật, tôi cảm thấy mình bị trêu chọc, nhưng cũng rất dễ chịu, chỉ là xuất phát từ thói quen, vẫn muốn mắng anh mấy câu, tôi nhìn anh, cười nghĩ nửa ngày, không biết phải nói gì.

Cậu em mập lại đi từ phía sau tới chen giữa tôi và Diệp Hải: “Yêu nhau thì cứ yêu nhau đi, cao giọng thế làm gì.”

Tôi một cước đá ra sau, lại nghe thấy có người ở sau gọi tên tôi: “An Phi, Phi Phi.”

Tôi quay đầu lại, là bà mẹ xinh đẹp tao nha của tôi, mặc váy lụa màu xanh biếc, tựa cành liễu đón gió.

Tôi theo bà ấy đi ra khỏi chỗ điểm danh, ngồi trên băng ghế dài dưới gốc dừa. Phía trước là vịnh biển, đủ tàu lớn tàu bé đậu trên đó, giơ cao cánh buồm, đã chuẩn bị sẵn sàng để chở những tuyển thủ trẻ tuổi ra biển bắt đầu cuộc thi lớn trong nước.

Người khác nhốn nha nhốn nhao, chỉ chúng tôi im lặng không nói.

Bỗng mẹ tôi mở miệng: “Sáng nay con ăn trứng luộc à?”

Tôi nói: “Ấy, làm sao mẹ biết?”

Bà ấy gỡ xuống ít vỏ trứng mắc trên tóc tôi, “Đến bao giờ con mới có thể tự lo liệu đây? Đã lớn thế này rồi, mà ăn trứng còn dính vỏ lên tóc.”

Tôi gãi đầu, bà ấy nói rất đúng. Trong lòng tôi lập tức đem cái sai này chuyển đến lên người Diệp Hải, tên ngốc này đã nhìn cái gì vậy? Trên đầu tôi có vỏ trứng mà anh cũng không biết.

Bà vuốt tóc tôi rồi mỉm cười, dè dặt thơm lên mặt tôi: “Cô nàng ngốc này.”

Tôi không để bà đi, đưa tay ôm lấy cổ bà, tôi cảm thấy trong mũi như bị nghẹt: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”

Bà ấy đứng yên không nhúc nhích.

Tư thế này chính là đòn sát thủ của tôi hồi bé thơ, lúc bố tôi ra khơi, bà ấy đi tập theo đoàn múa, chỉ còn mình tôi bị khóe trong nhà, đến trưa quay về thăm tôi, tôi sẽ ôm lấy cổ bà, dựa vào như thế, không để bà đi.

Bà nói bên tai tôi: “Con không trách mẹ ư?”

Tôi suy nghĩ, rồi chậm rãi buông bà ra, tôi chẳng biết phải trả lời thế nào c

Bà ấy bật cười: “Được rồi, đừng có ngơ ngác thế nữa. Sắp thi đấu rồi, con phải điều chỉnh lại tâm trạng đi.”

Tôi nói: “Thật ra, lần này con, con cảm thấy, quá sức mình.”

“Không phải con đã luyện tập lâu rồi sao? Trước đây còn nói trong điện thoại đá này đá nọ, sao giờ lại quá sức rồi?” Bà ấy nhiều năm luôn làm tiên phong phụ nữ, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy, chỉ cần tham gia thi đấu là sẽ không thể nào không thắng.

“Thành tích của con giờ chỉ bình thường thôi, tối qua còn uống bia nữa, đã lâu rồi con không tham gia thi đấu, gần đây con lại bị táo bón...” Sau đó ngay cả bản thân cũng không tin nổi mấy lí do thất bại vớ vẩn nữa, quả thật không cần nghĩ đến.

Bà kéo tay tôi: “Mẹ nói với con này, con ngàn vạn lần chớ nghĩ như thế. Cơ thể con không phải như người bình thường.”

“Hả?” Tôi nhìn bà ấy.

“An Phi, thật ra con là một chú cá.”

Tôi chờ cả một lúc lâu mà chờ được những câu này, tôi chỉ vào mũi mình nói: “Mẹ nói con thiếu nội tâm

Bà nắm tay tôi: “Con sinh ra trong nước mà, mẹ chưa kể cho con nghe à?”

Tin mới đây.

“Có người nói lúc mang thai phải thường xuyên hoạt động trong nước, sau này sẽ khôi phục lại dáng người sau khi sinh, à không, là có lợi cho chỉ số thông minh của thai nhi.” Bà ấy đem mấy lời nói thật nuốt lại vào bùng, “Cho nên mẹ luôn đi bơi cho đến cái ngày sinh con ra.”

Tôi trong lòng rất hối hận, bà cô này vì dáng người mà đi bơi đến tận ngày sinh, lúc đó nếu chỉ xảy ra chút sơ hở thôi, thì kẻ hèn này đã hy sinh luôn tuổi xuân rồi.

“Đừng có ấm ức,” Bà nói, “Con bơi ra đã được bơi rồi.”

“Bơi bướm à?”

“Là bơi chó.” Bà dừng lại, “Cũng không tệ đâu nhé, có người cả đời cũng không bơi được. Còn nữa, phế hoạt lượng của con rất lớn, con còn phủ nhận được nữa không?”

Tôi không đồng ý, bây giờ cũng thế.

“Còn nữa,” bà nhìn vào mắt tôi nói, “Bố con đã nghĩ mất ba tháng, bên sở quản lí hộ khẩu thúc dục ba bốn lần, cuối cùng bố mẹ đứng bên bờ biển mớira một cái tên rất hay cho con đấy.”

“Là gì?” Tôi cực kỳ tò mò.

Bà chẳng còn lời để nói, nhìn tôi một hồi: “Chính là tên bây giờ của con đấy.”

“Hay chỗ nào chứ?”

“An Phi ấy à, là trong Amphitrite, tên của vợ vua biển cả đấy. Mẹ với bố con đi quanh bờ biển một hồi, chẳng có được trân châu gì cả, chỉ có vỏ sò là ám hiệu, liền lập tức nhớ tới cái tên này, sau đó tình cờ xem lại thần thoại Hy Lạp mới biết là chó ngáp phải ruồi, con nói xem, chẳng lẽ cái này không đúng...”

Cánh cửa nhỏ trong lòng tôi khẽ lóe lên.

Cậu em gọi với tôi: “An Phi, đã điểm danh cho chị rồi đó. Nhanh lên đi, thuyền sắp ra khơi rồi.”

Tôi đứng lên nhìn bà: “Con phải đi rồi.”

Bà ấy gật đầu.

Tôi đi được mấy bước lại quay lại: “Mẹ à, con có một chuyện muốn hỏi mẹ.”

“Con nói đi.”

“Rốt cuộc mẹ có yêu bố con không?”

Bà ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nghiền ngẫm, qua một lúc liền đứng lên, vỗ lên vai tôi nói: “Nếu con có thể vào chung kết, mẹ sẽ nói con hay.”

***

Khai thông là một vấn đề quan trọng.

Nhưng đây không phải là phong cách của Poseidon - Hải hoàng đại nhân, hắn chính vụ bận rộn, tính tình võ đoán, càng thiếu kiên nhẫn. Thường xuyên như thế sẽ khiến chuyện trở nên phức tạp hơn, đặt bản thân mình vào vị trí bất lời.

Ví dụ như, hắn nghĩ đến Athens, nếu kiên nhẫn sẽ khai thông một cách tốt đẹp, hoàn toàn có thể lấy phương pháp bình thản thông minh mà chiếm lấy.

Như có thể hứa hẹn ban cho cư dân mưa thuận gió hòa; có thể phù hộ bọn họ mãi mãi không bị sóng thần, động đất hay núi lửa uy hiếp; hoặc là hắn cũng có thể dùng cây đinh ba nhẹ nhàng buông lời, ở trong đất liền mở một đường sông mới thông hướng về Athens - tóm lại là cho dân bản xứ đó ân huể, bọn họ tự nhiên sẽ suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc lợi hại, rồi cuối cùng quy thuận

Nhưng hắn chỉ sốt ruột muốn nhanh chóng tặng vật quý cho người vợ mới cưới là Amphitrite, vào một buổi sáng ngày hè không nói hai lời đã cho nước sông tràn đầy thành Athens. Hắn giấu nàng.

Ở thời đại này chẳng có vị thần nào có tính tình tốt cả.

Vị thần bảo hộ thành Athens là nữ thần trí tuệ và chiến tranh - Athena, sinh ra đã thông minh lại giỏi võ, cũng chẳng sợ đánh nhau, chỉ lo không có thứ để đánh. Tuy bất thình lình bị Poseidon cho nước bao vây, cuộc chiến ban đầu bị dồn vào thế hạ, nhưng quân dân toàn thành trong tại ương đã kết chung mối thù, kiên cường bất khuất, thề phải đấu tranh đến cùng với tên khốn đã gây chuyện, sự kiên cường dũng khí của họ được các nhà thơ, ca sĩ cùng những người kể chuyện phổ thành thơ dệt thành ca, lưu truyền ra bên ngoài.

Vô số thần tiên, con người, yêu ma, thú vật đều hăng hái quên minh mà nhập chisn, có nhiệt tâm nhiệt huyết, có thật giả lẫn lộn, có lý tưởng ngập tràn, cũng có kẻ chỉ vì một phần hời được phân. Rất nhiều người trong hơi thở cuối cùng được Poseidon vung tay lên trời cũng chẳng biết nguyên nhân thật sự của cuộc chiến là gì, trong lòng chỉ nghĩ làm thế sẽ là anh hùng, được bay lên trời cao, được làm những vì tinh tú.

Mới đầu hắn chẳng xem cuộc chiến này là chuyện nghiêm túc. Cũng giống như nhiều cuộc giao tranh trước đây, nếu như định là sẽ giành chiến thắng, như vậy quá trình đơn giản chỉ là chờ đợi và hưởng thụ. Nhưng rồi dần dần hắn cảm thấy không thích hợp cho lắm, càng ngày có càng nhiều người đứng ở bên kia chiến tuyến, không thể tham chiến liền chửi rủa hắn, nguyền rủa hắn.

Điều này khiến cho vị đại tiên vương luôn bốc đồng càng thêm cố chấp với ý nguyện của mình, từ chỗ không chút để ý đã biến thành càng lúc càng tàn nhẫn; cơn mưa dai dẳng hóa thành lốc xoáy, sau núi tuyết chính là sóng thần; khiến cả thế giới chịu tai họa ngập đầu liên tiếp; một mình Hải hoàng giằng co với nhiều người.

Nhưng hắn vẫn giấu nàng.

Cá heo mang thư của nàng đến, hắn mới phát giác ra bản thân đã lâu rồi chưa quay về thần điện. Hắn nhanh chóng mở ra, nhìn những con chữ xinh xắn nàng viết.

Lúc Amphitrite viết phong thư này, mới cầm bút lên lại buông xuống, cứ thế lặp lại, mới viết được mấy hàng:

em biết chàng muốn đánh trận, nhưng em không biết là cuộc chiến lớn như thế.

Chàng đã giết rất nhiều thần và người rồi, dừng lại một lát đi, được không hỡi chàng?

Cánh đồng lúa mạch ở nhà em đã chín, chúng ta hãy cùng đi gặt lúa vui vẻ nào.

Hắn đưa mắt đọc hết bức thư, rồi nhìn thêm lần nữa, trong lòng sinh ra bất mãn: nàng cũng muốn hắn buông tay sao? Chẳng lẽ đây là bức thư giả hay nàng căn bản không thấu hiểu hắn? Hắn, từ khi nào, làm sao có thể, buông tay chiến trường của mình chứ.

Sự bất mãn với nàng dần biến thành oan ức, đã đánh lâu như thế rồi, ngay cả hắn cũng gần như đã quên mất mục đích ban đầu của cuộc chiến này là gì, bây giờ nhớ lại, chính là vì Ath xinh đẹp, viên minh châu trắng tuyết trên vùng biển Aegean, hắn muốn giành lấy nó, là muốn tặng cho nàng, nhưng bây giờ Amphi lại khuyên hắn dừng tay.

Hắn lật người trên bàn, càng lúc càng thấy bụng đầy oan ức: cô gái này thật không có lương tâm.

Hắn kìm không được mà nhớ đến nàng, nàng nói hắn đã phá hôn lễ của nàng; hắn cho đất nước của nàng mùa màng thuận hòa nhất, nhưng nàng chẳng nói một câu cám ơn; sau khi nàng quay về biển, bao nhiêu người ngước nhìn vinh quang, chỉ mình nàng nhìn đôi giày cũ nát, còn luôn muốn uy hiếp hắn, lại còn chơi trò mất trí nhớ nữa.

Nghĩ đến đây hắn bực mình ngồi xuống vỗ bà cái rầm: Amphitrite ngay cả cái gáy cũng chính là dáng vẻ không biết đạo lý.

Nhưng chiếc gày nàng, gáy lưng nàng. Dù không nói lý cũng thật xinh đẹp.

Nàng đẹp tuyệt trần, càng lớn lại càng khiến người đắm say. Đôi mắt mèo quyến rũ, lúm đồng tiền thấp thoáng bên môi, lúc cười thật dũng mãnh, lúc tranh cãi lại vững vàng, còn về cơ thể đó, thơm ngát lại mềm.

Nghĩ tới đây hắn liền tha thứ những việc lúc trước, tiếp tục cầm lá thư lên, xuyên qua những con chữ lúc tròn lúc thẳng, tựa như có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng.

Hắn nghĩ: nếu bây giờ, ngưng chiến, quay về..

Bỗng bên ngoài có bóng người lướt qua, trong lòng Poseidon khẽ động, bật cười ha ha: “Người đã đến rồi, còn làm vẻ viết thư, chơi trò trong kịch à?”

Hắn đuổi theo bước ra, giơ tay giữ nàng quay lại.

Nhưng lại chẳng phải vợ hắn.

Nữ yêu nọ gật đầu: Poseidon đại nhân.

Poseidon nói: “Ngươi đi đi. Cuộc chiến này rất kích liệt, không thích hợp với ngươi.”

“Vậy thích hợp với ngài sao?” Ả ta hỏi.

Hắn bật cười: “Ta thích nhất việc này.” Hắn dừng lại nghĩ, cảm thấy cô gái xinh đẹp này dường như đã chết tâm, có mấy lời hắn phải chỉ ra cho ả ta hiểu: “Ta là người có trí nhớ không tốt, làm chút chuyện nhỏ này căn bản chẳng nhớ nổi, cho nên khi thật sự có kẻ thù đến ám sát trả thù, ta giết hắn, rồi cũng không biết vì sao; có lúc lại có người ở thần miếu cầu nguyện tạ ơn, ta nghe nhiều cũng chán, vì ta không nhớ gì cả.” Hắn dừng lại, nhìn đại dương uốn quanh thung lũng ở bên ngoài, nước xoay tròn sắc bén, ngài mai phải rửa sạch thành athens.

“Cho nên ngươi,” hắn nhìn nàng, “Có một số việc không cần để trong lòng.”

Nữ yêu nghĩ trong lòng, một số việc mà hắn nói, chính là nơi ả ta ở trước đây, bị đông cứng ở gần Bắc Băng Dương, hắn tình cờ đi qua, chỉ một lời đã theo dòng hải lưu ấm áp đưa ả đến với nơi dồi dào ánh mặt trời?

Ả ta ngẩng đầu nhìn hắn. Là một vị đại tiên vương hùng mạnh nhưng trẻ con, là Poseidon vừa hung tàn vừa nhân từ.

“Ta muốn đi giết Athena.” Ả nói, “Ta muốn lấy đầu nàng ta dâng lên cho ngài.”

Hắn nhìn ả, gương mặt cong cong, như cười như không: “Đừng nói ta không cảm kích, chỉ là điều này chẳng liên quan gì với ta cả.”

Ả lui về phía sau, định rời đi.

Hắn lại gọi tên ả: “Medusa.”

Cước bộ của nữ yêu vẫn không dừng.

Tay hắn khoát lên vai ả: “Nếu ngươi không ngốc, thì đừng có đi.”

Lúc Amphitrite đột ngột xuất hiện thì tay Poseidon vẫn còn đặt trên vai nữ yêu.

Tay hắn nhanh như chớp rụt lị, mồ hôi từ vầng thái dương chảy xuống.

Uy nghi vừa nãy đã mất hết, đại nhân Poseidon chỉ biết ậm ừ mấy âm tiết: “Ta, nàng ta... em, em, thật...”

Amphitrite nghe chẳng hiểu gì, hai tay buông thõng, nhìn nữ yêu xinh đẹp rạng ngời cùng người chồng đang thất kinh ở phía sau.

Chuyện Hải hoàng sợ vợ lan truyền khắp thần giới, nữ yêu không nghĩ hôm nay lại có vận khí đó, cứ thế mà được mở mang tầm mắt, nghĩ đến cuộc ám sát Athena vào ngày mai, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, dứt khoát hoàn thành trò đùa dai.

Ả ta cười nói với Amphi: “Không phải như cô nghĩ đâu.”

Amphi không trả lời.

Nữ yêu hạ quyết tâm, trước khi rời đi còn bay đến hôn lên môi Poseidon.

Hắn hốt hoảng, chỉ thấy trong nụ hôn này là tuyệt vọng nhường nào, bất chấp giải thích với Amphi, chỉ nói với nữ yêu kia: “Ngươi đừng có giả điên.”

Một câu này của hắn. Nàng cảm thấy quá đủ rồi, nhấc váy lên, gọi sương mù kiên quyết rời đi.

Đột nhiên mưa to trút xuống như nước.

Mưa nửa canh giờ, Amphi vẫn không nói gì.

Poseidon nhìn nàng: “Dừng nó lại.”

Nàng vẫn không đáp lời.

Hắn cảm thấy mọi thứ đều rối loạn, đột nhiên lại đánh mất kiên nhẫn đi giải thích, hai tay hắn ấn vào thái dương: “Ta mệt quá rồi.”

Một tiếng sấm “ầm ầm” đánh xuống.

Hắn vẫn cố nặn ra gương mặt tươi cười với nàng: “Em muốn mưu sát chồng mình sao?”

Nàng ngồi xổm xuống, cầm tay hắn: “Chúng ta đến nhà em cắt lúa mạch nhé. Bây giờ đi, được không chàng?”

Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói: “Đi, nhưng mà, đợi ta đánh xong trận chiến cuối cùng vào ngày mai đã nhé.”

“Nhất định thế

“Nhất định phải thế.”

Nàng rụt tay về, hắn lại nhanh chóng nắm lấy không cho nàng rời đi, nhưng nàng vẫn từng chút từng chút rút ra. Lúc hai người ra sức kéo tay, mắt vẫn nhìn thẳng đối phương, lúc đó trong lòng cả hai đều có nghi vấn: đây là chàng (em) của trước đây ư?

Cuối cùng nàng vẫn rời đi.

Hắn ngồi thụp xuống, sừng sờ nghĩ cả nửa ngày, lại nhớ đến bài ca nàng từng hát: “Con cá suốt ngày bơi lội, con cá bơi không ngừng; trái tim suốt ngày nhớ về chàng, yêu không thể dừng…”

***

Tôi nghĩ tôi không thể nào biết rõ là mẹ có yêu bố tôi hay không.

Trên đồng hồ cho thấy tôi đang ở năm mươi bảy mét dưới biển, tôi có cảm giác nếu mình lặn xuống nữa sẽ bị đè chết mất. Không lẽ tôi nên đi lên sao? Tôi đay đúng là tới chơi cho vui mà, vừa nãy kiểm tra xong thì kết quả là toàn bộ nữ tuyển thủ đều lặn sâu hơn mực nước, tôi không chỉ không thể vào được chung kết, mà còn có thể nằm chót bảng, tôi sẽ bị Khưu A Minh cười chê đến chết mất. Sau này tôi đừng mơ lăn lộn trong giới lặn nưa.

Trong đầu tôi có rất nhiều kết quả đáng sợ, nhưng cơ thể tôi lại không thể lặn sâu thêm được nữa. Thậm chí c thở dài cũng không xong, làm tác động đến màng nhĩ của tôi, ôi chao, sao tôi lại cảm thấy như ở đó đã bắt đầu chảy máu thế này? Tôi lắc đầu, bỗng nghe thấy có người gọi tên tôi trong không gian phủ kín nước biển này.

“An Phi, An phi.”

Tôi quay đầu nhìn, sao Diệp Hải lại đến đây? Anh hẳn phải nên ở đội nam tiến hành đấu loại, cách nơi này mấy hải lý mới đúng. Tôi nói:

“Anh không tham gia trận đấu của mình, tới đây làm gì?”

“Anh sợ em lặn không xuống, nên đến đây với em.”

Anh lại gần nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng giữ chặt, tôi bị anh kéo, thong thả tiến về nơi sâu tối kia.

Tôi cảm thấy có anh bên người, những khó chịu trong cơ thể vừa rồi đều chậm rãi biến mất, tôi đã có thể thở lại thông thuận, cả cơ thể cứng ngắc vì thiếu oxy và chịu áp lực nước như từ từ được rót vào sức sống mới mẻ, một con cá nhiệt đới bơi đến, tôi một phen đuổi bắt nó.

Diệp Hải quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đằng sau kính bơi lấp lánh ánh cười.

Tôi nói: “Như thế này thì có tính là em ăn gi

Anh hỏi lại: “Vì sao?”

Tôi đáp: “Vì là anh dẫn em đi.”

Anh nói: “Chúng ta lặn đến nơi sâu thế này, bọn họ không nhìn được thì ổn cả thôi.”

Bảy mươi mét, tám mươi mét, một trăm năm mươi mét. Tôi rung đùi đắc ý nhìn trái ngó phải, đây là thế giới đáy biển mà tôi đã quen thuộc từ trước, nhưng tôi cảm thấy tựa như có Diệp Hải ở đây, cả đại dương này biến thành sinh động thú vị mà tôi chưa hề thấy: rong rêu nhảy múa theo làn nước gợn; bầy cá bơi qua, nhìn bọn tôi mang theo vui đùa cùng suy đoán; dòng nước từ lạnh lẽo trở nên ấm áp, như cơn gió xuân lướt qua mặt, lại như có thể chảy xuôi vào lòng người.

Tôi xoay người bật cười.

Diệp Hải hỏi: “Cười gì thế?”

Tôi đáp: “Em vui lắm, em còn muốn hát một bài nữa.”

“Vậy em hát đi.”

“Em thân yêu, hãy bơi chậm thôi, cẩn thận san hô trúng đầu em;

Em thân yêu, cứ hãy mở miệng, nhấm nháp chút mặn đầy hưng phấn;

Em thân yêu, lại đây nhảy nào, để chú cua học theo bước chân con cáo…”

Anh bơi lên che miệng tôi lại: “Em còn định để lũ thủy sản sống hay không? Bài hát gì khó nghe thế?”

Tôi ngạc nhiên: “Bài Hai Con Cá Heo vô cùng thịnh hành năm 2005 đó, anh không biết sao?”

Anh nói: “Em nghỉ chút đi, anh hát một bài cho nghe.”

Tôi đáp: “Được lắm. Em còn chưa nghe anh hát lần nào.”

“Một bài hát đã già rồi.”

“Thập niên 90 à?”

“Đã mấy ngàn năm rồi.”

“Con cá suốt ngày bơi lội, con cá bơi không ngừng; trái tim suốt ngày nhớ về em, yêu không thể dừng…”

Anh không phải là hát, mà là từ từ đọc lên.

Mọi thứ dường như im lặng đi.

Tôi bỗng nhiên cảm giác có mấy chuyện không thể nào hiểu được.

Đây là biển sâu, nhưng có thể tôi lại không hề có chút áp lực nào.

Chúng tôi dọc đường vừa nói vừa cười, đúng thế, nói liên tục không ngừng - sao tôi có thể nghe được giọng anh, rồi lại cùng anh nói chuyện vậy?

Không chỉ có thể, anh nắm tay tôi còn cách cả một bộ đồ lặn rất dày, nhưng tôi lại rõ ràng cảm nhận được dịu dàng và ấm áp nơi anh.

Làm sao có thể như thế?

“An Phi, chính là có thể.”

Anh từ từ cởi áo lặn của mình, lại mở nón đội đầu tôi ra, rồi đến kính mắt, bình dưỡng khí, áo lặn, từng thứ một được cởi ra.

Khi toàn bộ trang bị lặn của chúng tôi đều được tháo ra, trôi nổi trong làn nước, tự do hít thở, nhìn rõ ràng đối phương, tôi cảm thấy cuối cùng tôi cũng nhận ra gương mặt anh, là gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi.

Anh đi đến, thấp giọng, dịu dàng, lại nồng cháy nói: “Em cần phải nhớ ra mọi chuyện rồi đấy, em còn định để ta đợi bao lâu nữa đây?”

Nụ hôn của anh dán lên môi tôi, cánh cửa kia bỗng nhiên mở toang, một “thời đại thần thoại” ùa đến phả vào mặt.

Ngọc Khotan, chạm khắc ký ức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.