Thần Poseidon Của Tôi

Chương 35




Sáu người trên thuyền quây thành hình tròn nhìn đồng hồ đo của thầy Hồ, Diệp Hải lặn đã 7 phút, đạt độ sâu 278 mét. Anh chỉ mặc bộ đồ lặn nhẹ mà thôi, vận động viên chuyên nghiệp dù có mặc trang bị thêm bình dưỡng khí cũng khó mà đạt đến độ sâu như thế.

Thầy Hồ hưng phấn nói: “Diệp Hải đúng là kỳ tài lặn mà, nếu tham dự huấn luyện chuyên nghiệp, nhất định có thể tạo ra kỷ lục thế giới

Tôi không muốn anh lập kỷ lục thế giới gì hết, tôi chỉ muốn anh nhanh chóng quay về.

Thầy Hồ phát lệnh thông qua đèn chỉ thị: quay về thuyền.

Nhưng Diệp Hải không trả lời. Trên đồng hồ cho thấy: anh đang trôi nổi ở một độ sâu nhất định, vẫn còn dấu hiệu từ từ lặn xuống.

Không được bình thường cho lắm.

Tôi sốt ruột, nói với Hồ Mỹ Lệ: “Thầy à, thầy nhanh bảo anh ấy lên đi.”

Thầy Hồ liên tục phát tín hiệu đèn mấy lần, gọi anh quay về. Nhưng anh vẫn không quay về.

Sự bất an trong tôi dần dần lớn hơn, cảnh tượng hão huyền mà tôi nhìn thấy trong mơ lúc này xuất hiện trước mắt tôi: sắc mặt anh tái nhợt, nổi trên mặt biển, bọt khí vây quanh, anh nhìn tôi, chỉ nhìn tôi, rồi chậm rãi bơi đi, tôi sốt ruột đuổi theo anh, muốn anh quay về, nhưng anh lại chìm xuống đáy biển với tốc độ tôi không thể theo kịp.

Vì sao cuối cùng lại trông thấy Diệp Hải như thể?

Vì sao ánh mắt anh nhìn tôi, lại thất vọng nhường ấy?

Vì sao đến cuối cùng lại cảm thấy anh ở trong biển sẽ rời xa tôi?

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu khiến tôi hoảng sợ, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, tôi mặc đồ lặn đeo kính vào, định nhảy vào nước, tôi muốn tìm anh quay về.

Thầy Hồ lập tức cản tôi lại: “Em muốn làm gì thế An Phi?”

Tôi nói mà không suy nghĩ: “Cũng tại thầy, ai bảo thầy ép anh ấy lặn sâu đến thế. Em muốn tìm anh ấy về. Thầy buông em ra, em phải đi tìm anh ấy.”

Sức của tôi lớn thế, mấy người bọn họ không giữ tôi lại. Trên người tôi là bộ đồ lặn sát thân, trong lòng vừa sốt ruột vừa sợ hãi, gấp đến độ cả người đổ mồ hôi, quả tim như nảy lên đến tận cuống họng, tay ai đó đè lên người tôi, tôi hận không thể cắt đứt nó, tôi muốn nhanh chóng tìm Diệp Hải quay về, tôi không thể để mất anh.

Thầy Hồ hét lớn một tiếng: “Em vừa phải chút cho tôi! Vừa nãy em còn chưa lặn quá nổi 50 mét, bây giờ cậu ta đang lặn hơn 280 mét đấy, nếu em xuống chỉ có bị đè chết thôi!”

Tôi bị bốn cậu em cao lớn vạm vỡ ấn chặt, vừa rồi giãy dụa một trận, bây giờ cẩ người đau nhức, thở hổn hển, chẳng nói nổi câu n

Thầy Hồ vừa nhanh chóng mặc đồ lặn vừa nói: “Tôi đoán có lẽ đã ngộ độc khí Kali mà hôn mê rồi, để tôi đi. Tôi đưa cậu ta về.”

Thầy buộc hòm cấp cứu trên lưng rồi nhìn tôi: “An Phi, em chờ đấy, tôi nhất định sẽ đưa cậu ta lên.”

Thầy Hồ vừa định xuống, bỗng một cậu em lớn tiếng nói: “Thầy chờ đã, mấy người mau nhìn xem.”

Trên đồng hồ đo, Diệp Hải mãi không có phản ứng đang nhanh chóng bơi lên, hai trăm mét, một trăm năm mươi mét, một trăm mét, năm mươi mét... Anh như quả ngư lôi đang phóng lên mặt nước. Ai từng lặn đều biết, vì để điều tiết áp lực nước trong cơ thể, tốc độ lúc nổi lên cần phải chậm lại, để phổi với các bộ phận khác trong cơ thể không xung đột nhau, nếu không sẽ gặp áp lực trong ngoài khác nhau làm bị thương nặng.

Nhưng mọi người trên thuyền đều không có thời gian, cũng không có để ý mà băn khoăn vấn đề này, bọn tôi ghé vào mép thuyền, chờ Diệp Hải nổi lên.

Lúc người kia ló lên khỏi mặt nước, cậu em mập học vật lý chỉ nói một câu: “Anh ấy không phải cá mập thật đó chứ?”

Diệp Hải nhảy lên mạn thuyền, tháo kính ra, cười ha ha: “Vừa nãy ngủ quên dưới nước.”

Hồ Mỹ Lệ đánh một phát lên vai anh: “Tên nhóc này được lắm.”

Còn tôi chỉ im lặng.

Diệp Hải mở khóa kéo trên người ra hít thở không khí, chỉ nhìn tôi cười, vô cùng đắc ý, giống như đang nói: Anh có lợi hại không?

Tôi vẫn im lặng.

Hồ Mỹ Lệ nói: “Diệp Hải này, sao vừa nãy dưới nước cậu không trả lời gì thế hả, suýt nữa An Phi đã ăn mất tôi luôn rồi.”

Anh đặt mông ngồi cạnh tôi, có vẻ rất vui: “Lại có chuyện như thế ư?”

Tôi không nói chuyện là bởi vì tôi giận đến mức không biết nói gì cả, trò đùa ấy suýt nữa đã làm tôi lo muốn chết, sau khi anh lên bờ vẫn còn bảnh chọe như thế. Tôi thật sự muốn nói: anh có muốn chết hay không, thì sau này cũng đừng bày trò dọa người nữa. Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào bụng. Trông anh thật anh tuấn, mái tóc đen ướt sũng, sợi tóc dán lên gương mặt trắng của anh, ánh mặt như cười như không, đã khôi phục lại dáng vẻ Tây Môn Khánh kinh điển của anh rồi. Chủ yếu chính là, anh vẫn còn sống, không phải cái người đáng sợ như trong giấc mơ kia, người tái nhợt bỏ tôi mà đi.

Tôi nghiêng người hôn môi anh: “Sau này anh đừng như vậy nữa nhé, anh có nghe không hả?”

Diệp Hải còn chưa kịp phản ứng, cậu em cầm bình lặn xuống nước tự nhủ một câu tận đáy lòng: “Hai người quá độc ác

Ngày hôm đó, cả tổ lặn chúng tôi chụp một tấm ảnh chung trên thuyền. Chủ yếu phỏng theo phong cách của “Vô Gian Đạo” phần 3, yêu cầu mỗi người phải tận lực tỏ vẻ cool ngầu. Tôi với Diệp Hải ngồi dưới cánh buồn trắng, lưng dựa vào nhau, tôi đóng vai Trần Tuệ Lâm, anh nhập vai Lương Triều Vỹ. Sau khi chụp ảnh xong, mới phát hiện ai ai cũng làm ít động tác buồn nôn. Một cậu em mập cứng rắn nói mình là Trần Đạo Minh, nhưng cái bụng phình to của cậu ta chẳng thể nào thu về được; thầy Hồ nhắm một mắt (sau này thầy ấy bảo ây là thầy ấy đặc biệt nghĩ ra kiểu này); tôi không biết mình như thế nào mà trong chớp mắt chụp ảnh lại theo bản năng giơ tay thành hình chữ V; ngay cả Diệp Hải cũng ấy, cũng chau mày nhe răng, trưng ra bộ mặt quỷ.

Thầy Hồ nhìn ảnh chụp nói: “Được rồi, cứ thế đi, không cần phải chụp lại đâu. Dù thế nào đi nữa thì nó cũng thể hiện rất rõ phong cảnh cố tình gây sự của tổ lặn chúng ta.”

Dưới sự chỉ đạo của thầy Hồ, trải qua hơn một tuần huấn luyện, thành tích của tôi đã nâng cao hơn rất nhiều, đang cố gắng mục tiêu lặn 90 mét, nhưng so với bạn học Khưu A Minh bên đại học Thanh Hoa gào thét thành tích cá nhân tốt nhất gần đây của mình là 121 mét, thì vẫn có chênh lệch rất lớn.

Hạ tuần tháng chín, vùng duyên hải miền Nam nổi lên gió mùa hướng Tây, chu kỳ thủy triều rút cũng dài hơn, sáng sớm thời tiết có se lạnh, không còn ấm áp như trước nữa. Đã lâu lắm rồi tôi chưa liên lạc với bố mẹ.

Tôi gọi một cuộc cho bố, nói với ông ấy, tôi giờ đang ở Quảng Châu chuẩn bị tham gia thi lặn toàn quốc. Ông ấy nói, khá lắm, con cừ lắm Phi Phi.

Ông ấy bảo, lần trước bảo con gọi điện thoại cho mẹ, con có gọi không?

Không có. Tôi cũng không biết phải nói thế nào với bà ấy

Ông ấy lại nói, con vẫn nên gọi cho bà ấy một cuộc đi. Bây giờ bà ấy đã ở Quảng Châu rồi.

Tôi gác điện thoại xuống nghĩ, mấy tháng nay, gia đình tôi, cuộc sống tôi, đều có thay đổi rất lớn. Tôi theo Mạc Lượng từ Bắc Kinh đến hải đảo, rồi lại cùng Diệp Hải quay về với tổ lặn. Xoay xoay chuyển chuyển, lặp đi lặp lại, lúc này cuối cùng tôi đã rõ, tôi có thể không thể nắm giữ được ánh trăng sáng của mình, nhưng tôi lại càng không muốn mất đi Đại ma vương của mình.

Tôi cảm thấy bây giờ tôi cũng chẳng còn oán trách mẹ tôi nhiều trước nữa.

Mỗi một người đều có lựa chọn của mình. Mạc Lượng, mẹ tôi, bản thân tôi, đều giống nhau cả.

Một ngày trước vòng đấu loại, bạn gái của thầy Hồ từ Bắc Kinh đến Quảng Châu thăm thầy ấy, chúng tôi cũng được một ngày nghỉ. Diệp Hải mời toàn bộ anh em ra ngoài ăn chơi một trận, tối về lại kéo toàn bộ mọi người đến căn nhà có rừng vải của anh, xem phim, chơi game, uống bia, chia bài.

Bọn tôi sau đó uống hết sạch sáu thùng Tuyết Hoa Thuần Sinh, trên mặt mọi người đều dán đầy giấy trắng*, Diệp Hải với một cậu em chơi thua đành giả tiếng heo ba lần, sau đó mọi người cũng bắt đầu tìm chỗ ngủ cho mình.

(*Chơi bài thua thì sẽ dán giấy lên mặt, thua nhiều dán càng nhiều

Diệp Hải nói: “Điều kiện phòng khách có thể so với nhà vệ sinh năm sao đấy. Xin mời các vị đại nhân.”

Cậu em đá anh một phát: “Ai mà ngủ trong phòng khách chứ? Diệp Hải anh đi mà ngủ ở phòng khách đi, em ngủ phòng anh.”

Người kia nói: “Em cũng thế.”

Người kia cũng nói: “Tôi cũng vậy.”

Tôi nói: “Em cũng giống thế.”

Diệp Hải lại đá tôi nói: “Ha ha ha ha ha ha ha, tôi cũng thế.”

Mọi người vào phòng anh trêu đùa một hồi, ống sáo vàng của anh này, rồi trái bóng bầu dục có chữ ký của ngôi sao bóng rổ này, em trai bảo, nước ở đây ấm quá, còn có cả bọt nữa chứ, em đi rửa chân đã.

Diệp Hải lập tức nổi nóng, chạy lên đem cái chân đã giơ ra của cậu ta chuyển sang nơi ta.

Tôi mà uống vào cũng chẳng đi nổi được bao nhiêu, trong lòng hiểu rõ: tửu lượng của Diệp Hải thật khá, vẫn còn tỉnh táo hơn nhiều so với

Diệp Hải nỏi: “Cậu đừng có quá đáng.”

Cậu em trai trợn tròn mắt: “...”

Diệp Hải: “Cậu còn rửa chân à? Cậu không phát hiện là tôi tắm trong đó sao?”

Tôi vùng vẫy một hồi rồi đi lên, Diệp Hải say khướt cười hì hì nói: “Mấy người mù à? Mấy người đó. Đây, đây, đây không phải là tôi sao?”

Trong bể cá trên tường không biết từ lúc nào đã có thêm hai pho tượng nặn màu trắng nho nhỏ, trong đó có một bức tượng nhìn kiểu tóc với gương mặt, quả nhiên chính là dáng vẻ của Diệp Hải. Mọi người cười hì hì, tôi hỏi: “Anh vào đó lúc nào thế?”

Diệp Hải đưa tay gẩy chất thải của cá dính trên pho tượng, tự mình thở ra một hơi rồi nói: “Anh, anh, anh còn nói sao không thở thông được chứ.”

“Vậy người kia là ai?” Tôi nói. “Là anh, hay em trai anh? Nhưng sao lại tóc dài, còn mặc váy nữa?”

“Đồ ngốc.” Chiếc bóng của anh trong bể cá nhìn tôi nói, “Đây không phải là em

Tất cả mọi người đều lại gần nhìn kỹ ngũ quan được điêu khắc trên bức tượng, sau năm giây, cậu em mập lập tức khóc, cậu ta cầm bức vẽ cô gái tóc dài trên giá sách trong tay: “Anh còn vẽ tranh An Phi nữa chứ. Em đã sớm nhìn ra hai người có gian tình mà, em còn thích chị ấy...”

Cậu ta chưa nói xong, đã ngã ra đất ngáy như sấm.

Mấy người tiếp theo cũng theo thứ tự ngã xuống, ngủ chung một chỗ.

Trước khi tôi ngã xuống còn nhìn Diệp Hải cười: “Đó là em à? Ha ha, em còn tưởng thì ra là bạn gái cũ của anh chứ. Lần trước em đến sao không nhìn thấy hai thứ này? Sao anh lại nhét em vào trong hang cá chứ? Cũng không mang theo bình khí, anh muốn em chết ngạt phải không?”

Anh ôm lấy tôi ngã xuống nơi khác: “À, anh vui mà. Em phải ở cùng anh.”

Tôi ngủ rất say, nhưng từng cảnh từ trước đến giờ lại xuất hiện trong đầu tối. Cứ đứt gãy, không liên tục, còn cả những việc xưa giờ tôi không chú ý được cắt nối biên tập thành phim, liên tục chiếu phim trên 24 frames.

Anh là Anh là chàng trai thình lình xuất hiện, trong một giờ lên lớp của khoa địa chất lại kể câu chuyện thần thoại Đại Tây Dương.

Anh nói với tôi, thời tiết thế nào là do tâm trạng tôi q

Lần trước bố tôi gặp nạn trên biển, cuồng phong lại có thể biến mất trong chớp mắt, rõ ràng ông ấy đã bị lốc xoáy cuốn đi, lại may mắn nhặt được một mạng quay về. Lời của ông khiến tôi với Mạc Lượng khắc sâu ấn tượng, ông ấy nói, giống như đằng sau đó có đôi bàn tay mây mưa thất thường.

Lúc Diệp Hải nói với tôi điều đó, trong lòng tôi vẫn còn ghét anh giả thần giả quỷ.

Nếu những điều này là do trùng hợp, vậy anh như con cá mập trong biển rộng bơi êm thấm không bị áp lực, kỳ tích bơi đạt đến cực hạn của người bình thường nhưng lại khí định thần nhàn thì phải giải thích thế nào đây?

Tôi mở to mắt trong màn đêm, ngồi trên mặt đất, nhìn Diệp Hải ngủ say. Một đêm say rượu này với tôi mà nói, không hề bình thường. Nhìn như mọi thứ đều kì lạ mà quen thuộc.

Khuôn mặt này của anh như đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Giao tình của tôi với anh không phải chỉ mấy tháng, không phải vài năm, cũng không phải cả đời này. Giống như đã trải qua một bề dày lịch sử, vắt ngang ít nhất cả ngàn năm.

Anh cũng từ từ mở mắt.

Tôi nhẹ giọng hỏi: “Anh là ai?”

“...”

Anh dùng tay che khuất hai mắt tôi, đem đầu tôi gối lên cánh tay kia của anh: “Nghĩ kĩ đi, sáng sớm mai nói cho anh biết đáp án.”

***

Amphitrite nói: “Em muốn chàng phải biết, nếu chàng có người khác, em sẽ không ghen tuông đâu.”

Hắn gối lên đùi nàng: “Nếu đã như thế, thì chỉ có một câu giải thích.”

“Là gì?”

“Em yêu ta chưa đủ.” Tay hắn vờn lọn tóc nàng nói, “Hera vì giữ chồng nàng mà giáo huấn không ít các cô gái, sao em không làm thế, cũng bởi vì em cảm thấy ta không quan trọng.” Hắn nói hươu nói vượn mà cũng thấy vui vẻ.

Nàng nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn, nhìn đại tây dương nhuộm sắc xanh dưới khoảng trời chiều rộng lớn.

Có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại Poseidon ư? Ai có thể không yêu biển cả? Ai có thể giữ được chàng?

“Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng, em có hai yêu cầu với chàng.” Nàng ôm mặt hắn nói.

“Xin lắng nghe.”

“Một là, chàng không được nói dối em. Em không thông minh như người khác, cho nên càng không hi vọng vì chàng, mà để người ta biến em thành con ngốc.”

“Vậy thứ hai thì sao?” Hắn dần dần tắt cười.

“Yêu cầu đầu tiên chàng nghe có hiểu không đó?”

“Ờ.”

“Thứ hai là, nếu thật như có một ngày, chúng ta phải chia xa nhau, xin chàng đừng đùa giỡn em, cứ để em đi đi.” Nàng chậm rãi nói, “Cũng không cần bồi thường tiền bạc với em, cũng chẳng cần an bài phụng dưỡng cho em, chàng cũng biết mà, cuộc sống trước kia của em cũng rất ổn.”

Hắn ngồi dậy, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên môi nàng: “Ta sợ em không nỡ bỏ ta.”

“Em sẽ bỏ được.” Nàng nói, “Em sẽ nguyền rủa bản thân mất đi toàn bộ trí nhớ, đặc biệt quên chàng đi.”

Đoạn đối thoại điên khùng này khiến hắn cảm thấy bất an, hắn nâng người nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng: “Em, có thể, đừng nói những lời này với ta được hay không? Ta đã nói với em rồi, sẽ không có ngày đó, không thể nào.”

“Nếu có?”

“Cho dù có,” Hắn ôm chặt nàng vào trước ngực, “Cung không cho phép em quên ta.”

Nàng cũng thấy mình thật nhàm chán, nhưng vì sao hắn lại luôn khiến nàng không có cảm giác an toàn đây?

Người vợ đầu tiên.

Cũng là người duy nhất.

Một người tiền đồ xán lạn. Một người khiến người ta mê muội.

Một người hoàn mỹ.

Nàng nhân tiện hôn lên ngực hắn, đầu lưỡi lướt trên da thịt, hàm răng cắn lúc nhẹ lúc nặng.

Tay hắn luồn vào trong áo nàng, phủ lên bờ eo nàng, khẽ lật người ôm nàng xuống dưới, cơ thể nặng trịch đè lên làm nàng khó chịu, coi như một trừng phạt nho nhỏ: “Còn dám nói lung tung không?”

Nàng bật cười, chân quấn lấy đùi hắn: “Chẳng đứng đắn tí nào cả.”

“Đứng đắn thì đã chẳng phải là ta rồi.” Hắn cũng cười ha ha, chuyển chủ đề.

Cuối cùng Amphitrite đã tìm được khoái cảm ở Hải hoàng nhưng đồng thời trong lòng vẫn không yên, Poseidon đại nhân cũng bắt đầu tự hỏi về vấn đề cảm giác an toàn. Rốt cuộc là hắn nên đem toàn bộ tình cảm trước nay chưa có của mình dành cho một mình nàng, hay đặt toàn bộ trứng gà vào trong một chiếc rổ đây?

Từng ngay hay đổi khiến hắn lo sợ bất an. Mọi người đều luôn quyến luyến thói quen từ trước, khó trách đại thần Titan tôn quý đến gia yến của nữ thần đất Gaia đều thích mặc áo choàng cũ.

Hai người anh em của hắn đứng một trái một phải, cũng nhìn hắn híp mặt tự hỏi chuyện. Giữa bọn họ chính là như thế, đánh rồi lại hòa, qua muôn ngàn thử thách.

Hades rót rượu cho hắn: “Bệnh của cậu đã trị khỏi rồi à?”

“Ta không có bệnh

“Hay là không thể?” Zeus hỏi. Tai hắn từ nhỏ đã không thính lắm, chỉ có thể nghe thấy những gì hắn muốn nghe.

“Thân thể rất khỏe, vợ rất tri kỷ, trên giường rất nhịp nhàng, sủng vật rất đáng yêu.” Hắn nói với hai người kia, “Ghen tị với ta hả?”

“Chỉ có một thôi sao?” Hades hỏi, giơ một ngón tay lên lắc qua lắc lại trước mắt hắn, tựa như châm chọc, “Con bé gào thét như sư tử Amphitrite đó hả?”

Từ lúc nào mà nàng lại có biệt hiệu này vậy?

Hắn cười: “Đúng thế, chính là nàng ấy. Dù nàng có như sư tử, nhưng tính tình cũng coi như phúc hậu.”

Có ca cơ bước lên biểu diễn, trong đó có một người mang gương mặt diễm lệ lại kỳ tài, dùng tóc khảy đàn lục huyền cầm, ca khúc vô cùng tuyệt vời, khiến người nghe mất hồn.

Zeus ghé vào tai hắn nói: “Nhìn nàng ta có xinh đẹp không hả? Là nữ yêu đấy. Cái tên đều vang dội khắp tam giới, Medusa đó, biết không?”

Hắn nhấp một ngụm rượu mà không nói gì.

“Đã lâu không gặp, em thấy anh có vẻ rất vui, nên em đ nàng ta tặng cho anh đấy.”

Poseidon nhìn người anh chưởng quản thiên giới này, hắn có mái tóc màu rám nắng, đôi mắt xanh thẫm, dáng vẻ luôn no nê tinh lực dồi dào sinh cơ dào dạt, hắn là kẻ lúc mình vui vẻ cũng có thể làm cho mọi người bên cạnh cùng lúc khoái trá, nhưng hôm nay Poseidon chẳng muốn cảm kích: “Tự cậu đi mà hưởng thụ.”

Hades nhướn mày, nói một cách nhạt nhẽo: “Cậu ta không được đâu, đợt lát nữa Hera* sẽ tới đấy.”

(*Bà là nữ hoàng của các vị thần, nữ thần của hôn nhân, phụ nữ, gia đình, là chị và cũng là vợ của thần Zeus.)

“Vậy ngươi lấy đi.”

“Anh ấy không được, anh ấy vẫn còn độc thân.” Zeus nói, nhìn có vẻ hả hê lại tiếc nuối nói, “Medusa không thích những kẻ độc thân.”

Hắn đẩy hai người kia ta, “Ta đã nói không cần rồi, đừng có nghĩ cách kéo ta xuống nước, ta phải về đây.”

Trước khi hắn rời đi vẫn còn nghe thấy bọn họ cảm thán: “Một lãng tử phong nhã hào hoa lại lên bờ, thế gian này mất đi vẻ náo nhiệt rồi.”

Lúc ra đến bên ngoài, thấy các ca cơ sau hậu trường tranh cãi

Sau khi biểu diễn xong các tiểu thần tiên đã gây khó dễ với các đại thần tiên, vì không thể chịu được việc chung đài với nữ yêu, này là sự sỉ nhục nào chứ? Vài người chung sức lại, bước lên muốn giáo huấn Medusa.

Hắn đứng bên này gọi lớn: “Làm gì đó?”

Các nàng trông thấy hắn, lập tức quỳ xuống.

Medusa không nhúc nhích, đứng thẳng nơi đó.

Vợ hắn năm đó cũng từng như thế, hắn vốn nhìn không chớp mắt, lúc này không khỏi nhìn nàng ta thêm mấy lần, quả thật rấ đẹp, là vẻ đẹp không chút quy củ, không hề kiêng nể.

Hắn không muốn dây dưa vấn đề có quỳ hay không với nàng ta, yêu tinh đều thế cả.

Poseidon chỉ răn dạy đám tiên nữ: “Ghen tị người khác mình chẳng bằng người khác thì phải khổ luyện, nhưng kể ra các ngươi cũng hát không tệ, lên trước lĩnh thưởng đi, nói là ta cấp cho.”

Những gì hắn nói ra đều rất dễ nghe.

Đám tiên nữ đang quỳ ồn ào hắn, nhỏ giọng vui cười.

Lúc hắn rời đi thầm nghĩ, bây giờ đã kết hôn, không thể so với trước đây được. Một bước bước đi, tối nay nhất định là một đêm khoái lạc tuyệt đẹp.

Hắn quay về thần điện dưới đáy biển của mình, kể lại tiệc tối đêm nay cho Amphi nghe.

Hắn nằm lỳ trên giường nói: “Bọn hắn nói em là sư tử gầm đấy.”

“Ai nói?”

“Hai người anh em của ta.”

“Hai tên du côn đó, sau này chàng đừng đi theo họ nữa. Chàng cũng thật là, không thể chơi mấy trò có phẩm chất chút ư?”

“Trò chơi phẩm chất là gì cơ, đại nhân?” Tay hắn xuyên qua làn váy đặt lên tấm lưng trơn nhẵn của nàng.

Nàng chớp mắt: “Thì đánh bài nè, đánh cược nè, đá banh nè, bất kể là gì cũng có tính xây dựng hơn là theo chân bọn họ bàn luận về đàn bà đấy. Đã sớm nhìn ra bọn họ chẳng phải là thứ phôi tốt đẹp gì, lần sau gặp được, em đá chết bọn họ.”

Nàng nói rất quả quyết, thấy hắn có vẻ kinh ngạc, liền bật cười khanh khách, gảy mớ tóc trên trán hắn: “Em đùa thôi mà, bọn họ nói em như thế, em đã hại chàng mất mặt rồi ư?”

Hắn lại biến thành báo nhào đến: “Vậy em để ta chơi em đi, bồi thường cho ta.”

Thạch anh hồ điệp, nảy sinh việc mờ ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.