Thần Poseidon Của Tôi

Chương 29




Thật ra bệnh của tôi cũng sắp đỡ hơn nhiều rồi, ở chỗ của Diệp Hải, bất kể là ngày đêm có bác sĩ đến thăm bệnh, hay là do đổi bảo mẫu làm cơm ngon hơn, tất nhiên là ân cần hơn so với bệnh viện, không khí tôi hít thở cũng đượm vị xanh ngát của những hàng cây vải. Qua một ngày cuối tuần, tôi cảm giác mình còn khỏe hơn so với bản thân trước đây.

Tôi rất lo lắng cái người đã hôn tôi đó, rồi lại ăn cơm với tôi sẽ bị lây bệnh, đôi khi anh hắng giọng đều khiến tôi sốt ruột, tôi uống nước đường nói: “Hay là anh uống với tôi đi. Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.”

Anh đắc ý nói: “Không cần em lo, anh trai em cho đến bây giờ chưa từng ngã bệnh.”

Ba bảo mẫu cùng hai tài xế đang đứng chờ hầu một mình Diệp Hải ở trong căn phòng lớn dựa lưng vào rừng vải, à, lúc này là thêm một người bị bắt ở lại là tôi nữa. Khi tôi đi theo Diệp Hải ngồi trên xe năng lượng mặt trời của Nhật Bản lên núi hái vải thì rất muốn nói, anh đúng là tên vô lại làm trời làm đất.

Diệp Hải nói: “Em cứ ngoan ngoãn như vậy đi, đừng có hở chút lại hô to gọi nhỏ, đừng động một chút là nhét kem vào miệng, mau khỏe lại đi.”

Tôi nói: “Anh đừng nói mấy câu như mẹ tôi thế có được không?”

“Còn chưa nói em đấy.” Diệp Hải ngồi dưới bóng cây ăn mấy trái vải mới ngắt hỏi tôi, “Sao em lại bị viêm phổi vậy?”

“Tôi theo thầy lên đảo đi khảo sát, có hôm mắc mưa, bị cảm, không biết tại sao lại bất công như thế,” Tôi nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, “Tôi nhớ hôm đó mình mơ một giấc kì lạ lắm. Hình như tôi là một con cá, bị sóng siêu thanh làm chấn thương, lúc tôi tỉnh lại thì đã được đặt trên trực thăng đưa đến Quảng Châu cấp cứu rồi.”

Anh nghiêm túc nghe tôi kể chuyện, rất im lặng, ấy vậy mà lại hỏi một chuyện: “Lúc em mơ làm sao mà bị siêu thanh làm chấn thương thế?”

“Ngày nghĩ sao đêm mơ thế.” Tôi nói, “Thật ra hôm đó một chiếc máy Sonar của bọn em bị lỗi, phải vớt lên kiểm tra, nói chung quá trình rất phức tạp, tôi cả chỉ nghĩ mãi chuyện đó, đến tối liền mơ thấy chuyện này, tôi đi sửa máy, sau đó bị chấn thương.”

Tôi nuốt nước miếng. Diệp Hải thấy tôi khô miệng, bèn đưa một chai nước qua, tôi vừa uống một ngụm thì suýt đã nhổ ra: “Cái gì đây?”

“Uống nhanh đi. Thảo dược của Việt Nam đấy, đặc biệt bổ phổi. Nói nhanh tí, sau đó thì sao nữa?”

“Cái quyện quái quỷ này ấy hả, sau đó thầy giáo tôi nói tôi hay, cũng vào hôm đó, máy Sonar đã bắt đầu di chuyển bình thường rồi. Giống như đã được sửa sang xong vậy.”

Tôi ngồi chờ một câu anh thở hắt ra một câu “vô căn cứ”; hoặc khách khí hơn, thì anh sẽ nói “cổ tích hay đấy”. Nhưng anh lại chẳng nói gì, dáng vẻ như đang tự hỏi, anh nghiêm túc xem xét sự trùng hợp trong giấc mơ với chuyện xảy ra sau đó, điều này làm cho tôi cực kì hưởng thụ.

“Trong “Liêu Trai” từng có một câu chuyện thế này,” Diệp Hải nói, “Một đứa bé không cẩn thận làm xổng chú dế mà cha mình bắt được, định cống lên hoàng thượng để chơi chọi dế, sau đó nó liền hôn mê, biến thành một con dế chọi, rồi được hiến dâng lên hoàng thượng, thắng rất nhiều trận đấu, khiến cha nó tiền vào như nước.” Anh nhìn tôi thật kĩ, “An Phi, liệu có khả năng chuyện này cũng xảy ra với em không?”

“Chuyện gì?”

“Em, thật ra chính là một con cá lớn

Tôi nhìn chăm chú vào mắt anh, rốt cuộc “vèo” một tiếng bỏ đi. Lần trước tổ lặn tập huấn, vị nhân huynh này cũng giảng giãi một chuyện như thế này với các giáo viên. Sao cảnh trong mơ được anh giải thích xong, ngay cả bản thân cũng không tin nổi vậy

Diệp Hải vừa nghiêng đầu liền đi vào chỗ sâu trong rừng vải, hung hăng nói với tôi: “Em đúng là thiếu tâm nhãn.”

Tôi nghĩ hôm nay Diệp Hải thật sự nổi giận, thì cả ngày mai chắc tôi sẽ chẳng thấy anh đâu, rảnh rỗi thì muốn nói chuyện, tôi ở trong phòng tùy tiện nhìn khó khắp nơi, đầu tiên là đi lang thang không mục đích, tự mình đi chơi, bỗng cái tính thích rình mò người ta phát tác. Liệu có giống như trong phim điện ảnh huyền ảo, nhà của những kẻ lắm tiền có cất giấu bí mật đen tối nào không?

Thế nhưng cơ hồ mỗi căn phòng đều không có khóa, có thể tùy ý ra vào. Phòng khách treo đầy tranh, sảnh tiêu khiển đủ các máy chơi game, phòng nhảy bốn vách đều là gương, còn cả phòng nghỉ ở phía đông có ánh nắng len vào nữa, mỗi một phòng đều đang trang hoàng những thiết bị sa hoa, trên lớp lông lạc đà ở nệm sô pha như viết lên hai chữ: xa xỉ.

Tôi ở trong phòng giải trí chơi hai ván bi-da, lại đến căn phòng đầy nắng ăn bánh hoa quế mà bảo mẫu đưa tới rồi đánh một giấc, lúc tỉnh lại, trong lòng thật không cam tâm.

Tôi đi đến ngoài phòng ngủ của anh, vặn lấy quả đấm ở cửa, phát hiện có thể mở được, trái tim kìm nén của tôi khẽ nảy một cái. Tôi có nên vào không? Hay là không nên và

Lúc này truyền đến tiếng của máy hút bụi, có bảo mẫ đang đến quét dọn hành lang bên này.

Tôi lập tức mở cửa đi vào phòng của Diệp Hải.

Đó là một phòng ngủ rộng bốn mươi mét vuông, cửa sổ lớn trong suốt, ánh mắt trời chói lọi chiếu vào, khiến cả căn phòng như phòng ấm, thế nhưng trong phòng ấm chẳng có hoa hòe gỉ cả, trên ba vách tường đều là những bể cá trong suốt. Cá nhỏ cá bé trong đó không dưới trăm loại, đang lượn lờ qua lại giữa rong bèo, san hô, núi giả. Một con ốc biển chẳng biết thế nào lại nằm ở trên bình dưỡng khí, giống như bị chiếc bình kéo lên vậy, tôi đưa tay ra gẩy, vất vả lắm nó chìm xuống dưới hang cá, bị quấy rầy, chú cá tính khí không tốt ở trong hang mở lớn mắ với tôi, đó là một con cá kim long dài như cánh tay tôi, tôi liền vẫy tay với nói: “Thay tao thăm hỏi phúc đến nhà nhé.”

Giường của Diệp Hải rất lớn rất thoải mái, tôi nhún nhảy ở trên, nhìn bên cạnh ống sáo vàng xinh xắn của anh là mô hình xe Rolls-Royce hồng nhạt, tiểu thiên sứ ở trước đầu xe dựng thẳng hai cánh; bên cạnh mô hình là trái bóng bầu dục, ở trên đều có chữ kí, tôi lấy lại nhìn kĩ, chỉ có thể phân biệt được hai cái tên: Kobe, James. Đương lúc tôi còn kinh ngạc sao lại có thể có nhiều chữ kí của ngôi sao NBA với cầu thủ bóng bầu dục như thế, thì hai chữ “Diêu Minh” ở dưới trái bóng khiến tôi hoài nghi, tôi bật cười giòn giã: Diệp Hải này thật là thiếu tâm nhãn rồi, đem bóng bầu dục đến để ngôi sao bóng rổ kí tên.

Sách vở trên giá làm chho người ta có chút khinh bỉ. Đều là mấy chuyện truyền kì xa xưa, ấy vậy mà lại có manga Nhật Bản, cảm thấy đẳng cấp đó là một bộ sách thần thoại Hy Lạp (tôi nhìn tranh vẽ mới biết được), trang sách đều đã cũ, tôi buồn bực, không lẽ Diệp Hải biết chữ Hy Lạp? Anh lại còn học theo chủ tịch Mao, trên mỗi trang đều bình phẩm mấy câu, kí hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo, tôi giơ lên ca xem, nhìn như viết ngoáy.

Bên trong giá sách còn có một bức vẽ phác thảo, tôi lấy ra xem, là một bên mặt của một cô gái: mái tóc dài uốn xoăn ngửa đầu, vầng trán tròn cùng đôi lông mi cong vút, còn cả sóng mũi cao cao, bức tranh này vẽ thật đẹp, nếu thật là do đích thân Diệp Hải vẽ thì thật khiến người ta thay đổi cách nhìn về anh, nhưng mà, càng khiến tôi tò mò hơn chính là, người trong tranh này không phải là “bạn gái cũ” mà anh đã nói đấy chứ?

Tôi cất bức tranh về chỗ cũ, bên dưới có một album ảnh nhỏ cỡ bàn tay.

Tôi lấy ra lật xem, đều là ảnh chụp trước đây của anh, càng xem tôi càng than thở: năm tháng ơi, năm tháng à, tôi thật muốn gặp được Diệp Hải khi đó, nhìn dáng vẻ môi hồng răng trắng khờ dại trự tình của anh, tôi quả quyết sẽ không ghét anh như thế. Có một tấm ảnh chụp Diệp Hải khoảng sáu bảy tuổi gì đó, đứng trên mép thuyền buồm, mặc bộ áo quần hải quân, híp mắt đón ánh mặt trời cười với máy ảnh, xuyên qua tấm ảnh chụp, còn cả thời gian mười mấy năm vẫn có thể thấy hàng mi dày, mặt trắng nhỏ phúng phính cùng đôi môi đỏ hồng, quả thật là hàng thượng hạng. Tôi không nghĩ ngợi gì mà tháo tấm ảnh đó ra. Quần không có túi, tôi liền đặt bức ảnh vào trong áo lót. Hoa Âm có một bà chị họ đang mang thai, lấy về photo ra cho cô ấy, ngày ngày xem khoảng mười phút, nhất định có thể sinh ra đứa con xinh xắn.

Tôi dạo quanh trong phòng anh một lúc lâu, cuối cùng phát hiện nơi này không có bí mật đen tối tôi đang tìm kiếm nào cả, lúc sắp rời đi tôi liền mở tủ quần áo của anh ra, tầng tầng lớp lớp nhãn hiệu nổi tiếng không khiến tôi ngạc nhiên, nhưng một thùng đen ở phía dưới lại khiến tôi chú ý. Tôi kéo chiếc thùng ra, đó là thùng giấy chứa trang bị lặn, bên trên viết mấy chữ “AMPHL”, đó là bộ đồ lặn mà anh đã chuẩn bị cho tôi.

Tôi nhớ lại hôm ở Bắc Kinh, anh vui vẻ đem thùng đồ trang bị sang quý này tặng tôi, muốn cùng tôi đi tập huấn với tổ lặn, nhưng tôi lại bất công khó chịu mà cự tuyệt ý tốt của anh, sau đó còn cãi ầm ỹ với anh trong điện thoại một phen, bỏ đi.

Cái khoái chí say sưa lúc ấy của tôi bây giờ đã biến thành xấu hổ không thôi.

Đằng sau vang lên âm thanh: “Bên cạnh vẫn còn đấy.”

Tôi lập tức đứng lên, không biết từ khi nào Diệp Hải đã quay về, đứng sau lưng tôi, tay đút trong túi, cười hì hì nhìn tôi.

Tôi cười một cái: “Đã làm phiền anh mấy ngày, thật ngại quá. Tôi muốn dọn dẹp lại phòng giúp anh ấy mà.”

Anh chẳng thèm để ý đến mấy lời hươu vượn tôi kiếm cớ, bước đến cạnh tôi, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc túi nặng trịch, đặt vào tay tôi.

Tôi đụng vào cũng biết đó là gì.

Những viên đá tôi đã tích góp từng chút, rất nhiều viên, lớn bé đều có, đặt trên giá sách trong phòng tôi ở nhà bác Trương, tôi đã đi xa chúng như thế rồi, sau đó vẫn về lại tay tôi.

“Anh nghĩ em thích mấy thứ này, nên đã lấy tới cho em.” Diệp Hải nói, “Thật ra sớm muốn trả lại cho em, nhưng mà anh quên khuấy đi

Tôi nên nói cám hơn hay là xin lỗi đây? Trong đầu càng nhiều chuyện tôi sẽ càng hồ đồ, đứng chôn chân ở đó không biết phải làm sao. Anh đi đến vỗ vai tôi, rộng lượng nói: “Không cần cám ơn.”

Một lúc lâu sau tôi ngẩng đầu hỏi anh: “Diệp Hải, không phải anh, không phải anh trộm đồ của tôi đem đi, rồi sau đó nhân lúc tôi chưa phát hiện liền ra vẻ trách nhiệm thế này để trốn tránh đấy chứ?”

Anh đơ người, vài giây sau cười bò ra, cười đến lúc tôi bắt đầu sợ hãi, anh rốt cuộc dừng lại, nhìn tôi nói: “Em nói tiếp đi?”

Tôi chẳng nói gì cả, bước lên đẩy anh ngã xuống, sau đó quay người bước đi.

Nhưng tôi đã quên khuấy đi nhiều chuyện; cửa phòng anh có bậc thang, trong áo lót tôi là tấm ảnh Diệp Hải tôi vừa trộm, còn cả thói quen từ nhỏ chỉ cần một chút kích động nhất địch sẽ xấu mặt.

Tôi “a” một tiếng ngã vật lên đất hình chữ “卍”, Diệp Hải từ phía sau sải bước đi đến đỡ tôi dậy, trong lúc tôi vẫn còn xấu hổ và đau đớn chưa định thần, đã thấy gương mặt của anh thật “đặc biệt”.

Diệp Hải chau mày có chút kì quái, như kinh ngạc, lại như có ý cười.

Anh duỗi tay về phía ngực tôi, tôi muốn tránh cũng không kịp, anh gi lấy góc bức ảnh bị lộ ở bên trong, kéo ra ngoài, nơi đó của tôi chợt lạnh.

Tôi nhắm mắt đợi anh mắng tôi là đồ biến thái.

Hai mươi tuổi cũng chưa tới, đã trở thành cô gái ao ước thời kì mang thai. Còn đem tấm ảnh cậu bé xinh đẹp đó đặt trong ngực nữa chứ. Quả thật là biến thái.

“An Phi à,” Anh chậm rãi nói, “Nếu em thích anh thì cứ trực tiếp chụp ảnh anh là được rồi, cần gì phải làm thế này?”

Tôi về lại phòng mình, bố trí lại những viên đá ở trong túi ra đặt trên bàn làm việc dưới cửa sổ, đá huyền vũ, đá vỏ chai, đá muscovit, lục tùng thạch, mỗi một viên đều khắc ghi những tâm tình khác nhau, khoái trá, thẫn thờ, thâm trầm, mạnh mẽ. Đây là thói quen sinh ra vì Mạc Lượng, sau đó lại có thể liên quan đến chuyện của Diệp Hải nhiều hơn, ngay cả bản thân cũng bất giác cầm lêm xem.

Tay tôi mò vào bên trong, lấy ra một viên, tôi không nhận ra: trứng bồ câu cỡ vừa, đượm sắc xanh lá, dẹp dẹp lại nặng trịch, giống thứ bảo bối tốt thường xuất hiện trong truyền thuyết hoặc trong phim. Tôi cầm lên nhìn nó dưới ánh mặt trời, hơi mờ, không có vết nứt, cực kì xinh đẹp. Lấy kinh nghiệm có hạn về đá của tôi mà phán đoán, liệu đây có phải là... ngọc lục bảo?!

Trong tay tôi dường như đang cầm một kho báu nhỏ. Tôi lại cầm lên cẩn thận nhìn lần nữa, tia nắng bị khúc xạ mấy lần trong bảo thạch, soi sáng trong ánh mắt tôi, đột nhiên tôi cảm thấy, trong lòng có cánh cửa luôn luôn khép kín bỗng hé mở, mang theo những chùm sáng trắng tỏa rực cả một vùng trời.

Ngọc lục bảo, cách mấy ngàn năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.