Thần Poseidon Của Tôi

Chương 22




Ba ngày sau bố tôi được đưa về nghỉ ngơi từ Quảng Châu. Trong thời gian đó tôi vẫn ở căn nhà thuê của cán bộ nghỉ hưu, xem sách, học, ngủ, buổi tối xem mấy bộ phim điện ảnh cũ rích cùng Diệp Hải ở phòng khách dưới lầu. Ngày đêm cơ bản đã bị đảo lộn, có khi mãi đến lúc hoàng hôn mới bị tiếng sáo của anh ta đánh thức, ngồi dậy uống sữa ăn điểm tâm; có khi hai giờ sáng oản tù tì thua lại phải xuống bếp nấu mì ăn liền, hai người cùng gặm giò heo.

Trời quá nóng bức nên chúng tôi đều không muốn ra ngoài, anh ta chơi điện tử xong bắt đầu nghiên cứu phim truyền hình.

“Hạnh phúc như hoa*” đang oanh tạc mấy đài truyền hình, không thể không xem. Tôn Lệ có vầng trán rộng, từ trước đến nay tôi đều không thấy cô ấy đẹp ở đâu. Nhưng mỗi lần cô ấy ló mặt, Diệp Hải đều nhìn không chớp mắt.

(*Hạnh phúc như hoa là phim truyền hình, diễn viên chính là Tôn Lệ và Đặng Siêu.)

Tôi dán một lát dưa chuột lên trán, nói: “Sao? Thích à?”

Anh ta nhìn tôi: “Không. Anh chỉ cảm thấy nhân vật này có phẩm chất tốt. Đặc biệt trung thành.”

Trong lòng tôi nghĩ, đã là thời đại nào rồi, còn có lời khen như vậy sao? Lời ca ngợi của anh ta có mùi kinh tế kế hoạch.

Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện, ngày nào đó anh ta gọi điện thoại cho tôi, bên cạnh anh ta có một cô gái đang nói chuyện, còn hỏi tôi là ai.

Tôi nhìn về phía anh ta, anh ta lấy một miếng dưa hấu đút vào miệng. Bộ dạng người này trông thật là hời hợt, người như thế là không chịu ngồi yên. Thế nên anh ta thích người vững tâm, nhân vật có tâm lý, không thích kiểu thần tượng.

Anh ta nói: “Em nghĩ cái gì thế? Sao ánh mắt kỳ lạ như vậy.”

Tôi nói: “Tôi nghĩ, ngày mai về nhà mang cho anh cái gì.”

Anh ta cười: “Em thật có lòng.”

“Cá nướng thì sao? Bạn học của tôi đều thích ăn.”

Anh ta lại cắn một miếng dưa hấu tiếp tục xem Tôn Lệ: “Không cần, anh chưa bao giờ ăn cá.”

Sáng sớm hôm sau, Mạc Lượng lái xe đến đón tôi, xe ở bên ngoài nhấn còi, tôi đã chuẩn bị xong bọc hành lý đi ra ngoài, lần này tôi muốn ở nhà mấy ngày, tôi muốn ở bên bố.

Ra khỏi cửa tôi hoảng sợ, sáng tinh mơ mà lại có người ngồi ở bậc thang.

Thấy tôi đi ra, cậu ta cũng đứng lên.

Tôi nói: “Hê lâu, hao a diu?”

Người nọ nói: “Tôi nói tiếng Trung.”

Cậu ta thật là trẻ, mày rậm mắt sâu, da trắng tóc lại đen nhánh, màu sắc có chút tương phản. Địa lý có nhắc đến hình dáng đặc thù như vậy, vùng Caucasus có thể sản sinh những người như vậy, nơi đó thừa thãi hoa hậu thế giới.

Bên trong cửa phòng là Diệp Hải đang nằm ngủ trên sofa, bên ngoài sân là Mạc Lượng đang chờ tôi trong xe, trước mắt là một báu vật đang cười với tôi, tôi cũng cười với cậu ta một cái, trong lòng giận dữ hỏi trời: Tại sao trai đẹp cứ đóng hàng gói đến cuộc đời cằn cỗi của tôi? Không thể đến thứ tự được sao? Không thể cung cấp hài hòa cân bằng sao?

“Chị là An Phi?”

“Chính là bệ hạ.”

“Tôi tìm đến Diệp Hải.” Hắn nói.

“À.” Tôi nói, “Anh ấy ở nhà đó, cậu là?”

“Tôi là em trai anh ấy.”

“Xin chào.”

Em trai của Diệp Hải biết tôi?

Cậu ta nhìn ra ngoài một chút: “Đó là Mạc Lượng?”

“…”

Trước khi đẩy cửa đi vào, cậu ta nói với tôi: “Chào anh ấy giúp tôi.”

Nếu em trai Diệp Hải biết tôi thì tôi còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng cậu ta còn biết Mạc Lượng nữa thì tôi thật sự không thể tưởng tượng được.

Nụ cười và ánh mắt của cậu nhóc đó đều làm người ta thấy bất an, làm cho người ta cảm thấy quỷ quái. Tôi vừa lên xe của Mạc Lượng đã chỉ tay ra ngoài cửa kính hỏi anh: “Anh mau nhìn xem, anh Mạc Lượng, anh có biết cậu ta không? Ai dà, cậu ta đi vào nhà rồi.”

Mạc Lượng nói: “Anh không biết.”

“…” Tôi ôm túi trước ngực, vẫn còn kinh ngạc.

Mạc Lượng nói: “Không phải là cậu thuê cùng nhà trọ với em sao?”

Tôi nhìn anh, thì ra anh biết, có một người con trai thuê cùng nhà với tôi.

“Đang cố gắng chuyển hướng thành bạn trai?” Anh khởi động xe.

Tôi không trả lời, bật điều hòa ở nấc tối đa.

“Phi Phi…?

“Có một cậu con trai thuê cùng nhà với em, nhưng mà, cái đó…” Tôi rành mạch nói, “Cái gì mà bạn trai, không phải đâu. Không có gì hết. Anh đừng nghe bạn học của em nói bậy.”

Anh nhìn tôi qua gương, không nói nữa.

Đài phát thanh đưa tin gió lốc phía Nam đã chuyển biến thành bão nhiệt đới, mưa kéo dài ở ba tỉnh Phúc Kiến, Quảng Đông và Quảng Tây, nước lên cao ở lưu vực Châu Giang, yêu cầu các tỉnh tăng cường công tác chuẩn bị chống lũ…

Mạc Lượng nói: “Em có nhớ lúc chúng ta ở bộ chỉ huy quân cảng, cấp bão và tốc độ gió là bao nhiêu không?”

“Vùng tâm bão đã đến cấp mười bảy, dù ở bồn địa bị nước biển ngưng lại, anh cũng tính ra tốc độ gió là 49m mỗi giây.” Tôi nói, chuyện này vẫn rõ ràng trước mắt tôi.

“Nhưng tại sao nó bỗng nhiên thay đổi, trở thành bão nhiệt đới không lớn không nhỏ, hơn nữa chỉ ảnh hưởng đến ba tỉnh, chuyện này không kỳ lạ sao?”

“…”

“Cứ như là chuẩn bị đánh hổ, kết quả chỉ đụng phải con mèo to mà thôi.” Anh nói.

“Đúng vậy.” Tôi nhìn anh nói, “Nhưng thầy Mạc ạ, chuyện này không phải là chuyện tốt sao? Chẳng lẽ anh muốn phía nam chịu lũ lụt lớn? Gió bão lớn?”

Anh đi qua trạm thu phí, lúc đổi thẻ liếc nhìn tôi một cái: “Em lấy đâu ra nhiều từ lộn xộn thế? Anh nghĩ mình là người yêu thích Triệu Bản Sơn.”

Tôi cười rộ lên.

Anh khởi động xe tiếp tục đi: “Bất ngờ gió êm sóng lặng làm cho chúng ta có cảm giác không an toàn. Đặc biệt là lĩnh vực công tác của chúng ta. Ghế sau có chút tài liệu, em có thể lấy xem.”

Đó là tập tài liệu màu đen, chữ trắng viết trên giấy đen danh mục: Văn kiện cục địa chấn quốc gia, gửi bản sao —— Sở nghiên cứu Poseidon đại học Bắc Kinh.

Tôi mở ra xem, hơn mười tấm ảnh vệ tinh Bắc Thái Bình Dương, chính là ảnh cơn bão vừa rồi hình thành từ xích đạo, trong quá trình hướng lên phía bắc gió lốc tăng mạnh, trạng thái mạnh nhất là ở lưu vực phía nam nước tôi, nhưng bảy mươi hai giờ trước, gió lốc bao phủ Nam Hải đã giảm mạnh, cho đến lúc này, chỉ thong thả đổ bộ vào vùng duyên hải nước tôi hình thành trận mưa dài, tiêu giảm ngày càng nhanh chóng.

Tiếp đó là một phần về sóng biển Nam Hải, thay đổi của dòng biển và địa phổ đáy biển, có vài thứ tôi không hiểu, có vài số liệu cứ như sách trời. Nhưng báo cáo này cuối cùng nói lên, máy định vị bằng sóng âm thanh dò xét biến hóa của đáy biển vỏ trái đất, cho dù là người thường nhìn vào cũng cảm thấy kỳ lạ: bốn ngày trước, tất cả mọi thứ đã ổn định, mà 24 giờ sau, bỗng nhiên tất cả đều về như lúc ban đầu

Tôi nói: “Mạc Lượng, đây là…”

Anh nhìn về phía trước: “Đúng vậy. Mắt thấy sắp có động đất dưới đáy biển, bỗng nhiên tất cả đều ổn định.”

Báo cáo thứ ba là quan sát vật hậu học* trong vòng nửa năm vùng duyên hải đông nam nước tôi, các nước Việt Nam, Campuchia, Malaysia và Indonesia. Nửa năm qua, những động vật đào hang, động vật đất, động vật bay thậm chí cả vật nuôi trong nhà đều xuất hiện những dấu hiện bất thường ở các mức độ khác nhau. Phía dưới là phòng thí nghiệm Poseidon đưa ra phân tích số liệu trên cùng với vật hậu học ở vùng Hình Đài của Hà Bắc, Hải Thành của Liêu Ninh, cuối cùng ra kết luận là: 60% dấu hiệu khác thường của động vật ở Hình Đài đã từng xuất hiện, mà so sánh với động đất ở Hải Thành, tương tự đến 85%.

(* Vật hậu học: Quan hệ giữa hiện tượng có tính chu kì của sinh vật, cây cỏ ra hoa, kết trái, chim di trú theo mùa, ếch nhái ngủ đông… với khí hậu.)

Nhưng bắt đầu từ ba ngày trước, tất cả đều trở lại bình thường.

Tôi xem một chút đã cảm thấy sợ hãi: “Trời ạ, may mắn là nó đã qua.”

Mạc Lượng nói: “Hoặc là chúng ta phải nói: chỉ mong là đã qua.”

Tôi kêu “Uông” một tiếng sau cửa phòng ngủ, bố tôi ở trên giường nói: “Nha đầu ngốc nhà ai lại học tiếng mèo kêu thế nhỉ?”

Tôi lập tức nhảy vào, lăn lên giường: “Mèo nhà ai kêu ‘Uông, uông’ thế ạ?”

Bố vỗ vỗ mặt tôi, nói: “Là cô gái nhà chúng ta đây.”

“Bố, con thi đứng thứ nhất.”

“Cuộc thi cuối kỳ à? Đã có thành tích?”

“Chưa ạ. Nhưng mà con khẳng định được đứng thứ nhất.”

Mạc Lượng đứng sau tôi nở nụ cười.

“Bố, con lặn xuống nước rất sâu đấy.”

“Ừm, chờ ngày con thi.” Bố nói.

Tôi ngồi trên giường nhìn kỹ bố tôi, tôi rất vui mừng, bố đã trở lại từ cơn lốc Thái Bình Dương

Mẹ tôi bưng nước trà và hoa quả rửa sạch tới, Mạc Lượng chỉ uống trà, nói: “Cám ơn cô.”

Mẹ ngồi bên cửa sổ gọt một quả đào cho bố tôi, đồng thời hỏi Mạc Lượng: “Thầy Mạc, con gái cô học tập thế nào?”

Anh nhìn tôi, trong bóng cây hòe ở cửa sổ, anh nháy nháy mắt với tôi: “Dạ, trong trường đều là tinh anh, An Phi là một trong những người thông minh nhất.”

Tôi hỏi bố: “Ngài đã nghe thấy chưa?”

Bố tôi nói: “Nghe thấy cái gì? Hai đứa thông đồng với nhau à?”

Tôi ở bên này đang ăn vạ, mẹ lại nói với Mạc Lượng: “Cô bảo người giúp việc làm mấy món ngon, cháu đợi lát nữa ăn cơm ở đây nhé.”

Mạc Lượng nói: “Không được rồi cô ạ. Cháu còn phải về xem bố cháu. Cháu đến đây thực tế là để hỏi chú chút việc.”

Bố tôi nhìn anh.

Tôi nói: “Bố, địa điểm của bố và mọi người là anh ấy tìm ra đó

“Bố biết. Bây giờ ngay cả tổng tư lệnh hải quân cũng biết đến thầy Mạc. Cháu nói đi, Mạc Lượng, chú biết gì sẽ nói nấy.”

Anh thản nhiên cười: “Chú An, cháu không hiểu về tàu thuyền, nhưng tàu tuần dương sao có thể không dò xét được gió lốc. Làm sao có thể không tránh được?”

Bố tôi nhìn anh, hơi trầm ngâm: “Hỏi hay. Trên thực tế, trước khi bị cuốn vào trung tâm gió lốc, quân hạm của các chú đã va phải đá ngầm nên mắc cạn.”

“…”

“Tuyến đường biển ấy không hề xa lạ, nhưng, các chú quả thật là va phải đá ngầm.”

“…”

“Là đá ngầm dưới đáy biển nâng lên —— khi chú còn là thủy thủ đã nghe một thủy thủ từng trải nói, hai mươi năm, lần đầu tiên gặp được.”

Mạc Lượng suy tư hồi lâu, chậm rãi gật đầu: “Tình huống đó thật sự rất hiếm gặp, lần cuối cùng biết đến đá ngầm ở hải vực Thái Bình Dương nâng lên là năm 1957.”

Bố tôi gật gật đầu: “Chỉ mong có thể dẫn dắt cho cháu một chút.

“Rất lớn ạ.” Anh nhìn bố tôi, “Nhưng bây giờ xem trạng thái của chú tốt như vậy, thật sự là làm cho người ta cao hứng.”

“Chú cũng cao hứng. Thời điểm lốc xoáy, mấy ngày liền đều không nhìn tới bầu trời, chú nhớ rõ khi ngã xuống vòng lốc xoáy, chú nghĩ, chú không được thấy con gái của mình nữa…”

Mẹ đưa quả đào đã gọt vỏ cho bố.

“Cũng không được nhìn thấy vợ chú nữa …”

Mẹ khẽ cười với bố.

“Nhưng, các chú vẫn được cứu. Khi tỉnh lại, nghỉ ngơi ở Quảng Châu. Thấy trời, tuy trời mưa, nhưng vẫn là trời, trời có mây, không phải lốc xoáy và đại dương.”

Chúng tôi đều lặng lẽ nghe bố nói.

“Sau đó chú ngồi máy bay trở về phương Bắc, vừa đi ra, đã thấy ánh mặt trời. Mạc Lượng, cháu là nhà khoa học.” Bố nói rất chậm, giống như đang tự hỏi từng chữ một, “Chú và bố cháu là quân nhân, các chú đều không tin tà ma quỷ quái. Nhưng vào thời khắc đó, chú cảm thấy, sau tất cả những chuyện này: gió lốc, lốc xoáy, biển giận dữ, ba tỉnh đồng thời có mưa hay ánh sáng ở phương Bắc —— đằng sau những chuyện đó, thật là, thật là có một đôi tay mây mưa thất thường.”

Hổ phách, che giấu bí mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.