Thần Poseidon Của Tôi

Chương 11




Tôi gọi điện thoại cho mẹ, hỏi mẹ khi nào trở về, đã lâu rồi tôi không mua quần áo, mà tiền tiêu vặt của tôi cũng sắp hết.

Mẹ nói cuối tuần sẽ về, lại hỏi tôi gặp được Mạc Lượng chưa.

Tôi nói gặp được rồi, nhưng anh ấy làm nghiên cứu khoa học liên quan đến khóa trên, tôi học năm hai, không có cơ hội gặp anh ấy thường xuyên.

Mẹ tôi nói: “Rốt cuộc con muốn thế nào?”

“Sao lại rốt cuộc con muốn

“Có phải con thích nó không? Nếu con thích nó, thì không có điều kiện cũng phải tạo nên điều kiện.”

Tôi nói “Mẹ nói rất đúng”, buông điện thoại, cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, không có điều kiện cũng phải tạo nên điều kiện, đó là danh ngôn chí lý để truy tìm tình yêu.

Trưa hôm đó tôi gọi điện thoại cho Mạc Lượng, tôi nói: “Anh Mạc Lượng, mời lại anh ăn thịt nướng Nhật Bản em không mời nổi, em mời anh đi ăn ở căng tin đại học nhé. Căng tin số sáu có bánh nhân đậu hấp rất ngon, còn cả thịt sợi tương Bắc Kinh cũng không tệ.”

“Tối hôm nay không có việc gì, hơn nữa anh cũng muốn ở trường lâu một chút, đợi thiết bị chuyển từ Nhật Bản tới.”

“Vậy thì tốt, ăn cơm xong chúng ta lại đến sân vận động đánh cầu lông, anh thấy thế nào.”

“Được, em tan học đến phòng nghiên cứu tìm anh.”

Chúng tôi ăn cơm ở căng tin, dùng phiếu cơm của tôi để trả, tôi đề nghị anh sau này cũng làm một phiếu cơm, anh nói, gần đây phòng nghiên cứu cũng có mấy người đến từ đại học Thanh Hoa và đại học Chiết Giang, khả năng cũng cần làm. Tôi lập tức xung phong nhận việc nói: “Như vậy đi, anh cho em biết số chứng minh thư, số tiền lương của họ, em sẽ phụ trách làm phiếu cơm.”

“Em không phiền chứ?” Mạc Lượng nói, “Có phải em sắp đến k thi không?”

“Không phiền đâu, chỉ là đi bộ một chuyến thôi mà.”

Tôi hỏi anh: “Bánh nhân đậu hấp có ngon không?”

Mạc Lượng nói: “Ngon lắm. Chỉ là…”

“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Trở về nước, món gì của Nhật Bản cũng không thèm ăn, chỉ thèm bánh ngọt hạt dẻ đã ăn ở đâu đó.”

Tôi ngoài miệng không nói, trong lòng lại âm thầm lên kế hoạch, nhất định tôi phải tìm cho anh ấy.

Tôi rất vui vì có thể làm gì đó cho anh ấy.

Ăn cơm xong chúng tôi đi đánh cầu lông, lúc tôi vào phòng thay đồ thay quần áo, gặp Lâm Hoa Âm đi ra từ phòng tắm vòi hoa sen, cô ấy đã vận động tắm rửa xong định đi, thấy tôi, dùng khăn mặt lau lau tóc, nói: “Hắc hắc, cậu tới đây làm gì thế?”

Tôi nháy nháy mắt nói: “Tớ á, tớ đến đánh cầu lông với anh Mạc Lượng đó.

Cô ấy nhìn tôi, rất ngưỡng mộ: “Nhanh quá nhỉ. Giỏi nhỉ, đúng là sinh viên thông minh của khoa tự nhiên. Nhưng mà,” cô ấy nhìn tôi chằm chằm, “Cậu phải cẩn thận một chút.”

“Sao vậy?”

“Lúc tớ đi đánh bóng bàn với Từ Phổ thấy Diệp Hải đang luyện xà kép đấy.”

Trong lòng tôi oán giận nói, cái trường này, bình thường nhìn rõ rộng, thế mà đến giờ khắc mấu chốt, lại có thể đụng phải người phiền toái? Dù sao, tôi và anh ta cũng nói rõ ràng rồi, thuê cùng nhà thôi mà, trừ lần đó ra, không có gì hết.

“Aizz,” lúc đeo tất tôi nhìn Hoa Âm, tuy cô ấy gầy, nhưng bộ ngực lại trông giống Củng Lợi, thật sự là làm cho người ta hâm mộ, “Từ Phổ là ai thế?”

“Bạn trai của tớ đó. Chủ tịch hội sinh viên của học viện.”

“Thế Lý Gia Luân đâu?”

“Bây giờ anh ấy ở bên Tưởng Tĩnh Nhã.”

“Ái chà,” tôi nói, “Giỏi thế.” Thật ra tôi muốn nói: cậu đúng là tiểu lưu manh.

Mặt chính của trường là thế này, thiên tư thông minh, sinh viên đang trong tuổi xuân xinh đẹp ỷ vào tuổi trẻ vô song, tùy ý kiếm tìm, nắm bắt tình yêu làm kho báu, một khi bị người nào đó bắt được, nhẹ thì khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum, nặng thì máu tươi đầm đìa. Năm nào cũng có tự sát vì tình đó, nhảy lầu là nhiều nhất, dưới lầu của kí túc xá 33 sắp thành mộ liệt sĩ vô danh rồi.

Tôi buộc tóc đuôi ngựa, thay quần áo gọn gàng rồi ra khỏi phòng thay đồ, Mạc Lượng đã chờ tôi ở sân bóng. Tôi hí hửng chạy qua, cảm thấy hơi ngài ngại, vì anh ấy đang nhìn tôi.

Tôi nói: “Đi thôi, chúng ta chơi bóng.”

Mạc Lượng nói: “Khi nào thì dáng dấp lớn như vậy?”

Tôi cúi đầu cảm thấy đắc ý muốn cười, đây là dấu hiệu tốt, anh ấy rốt cuộc cũng chú ý tới tôi đã trưởng thành, tôi cũng không phải là em gái nhỏ gì nữa.

Chúng tôi vui vẻ hăng hái đánh cầu lông khoảng nửa giờ, mặt tôi đã đỏ lên và ra đầy mồ hôi. Mạc Lượng nói: “Có mệt không? Hay là hôm nay đến đây thôi nhé?”

Tôi vội nói: “Sao lại đến đây thôi? Đánh thêm hai hiệp nữa nào.”

Mạc Lượng cười nói: “Vậy em chờ anh một chút, anh đi mua nước.”

Tôi thừa dịp anh ấy đi mua nước, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi trong chốc lát, dựa vào lan can nhìn các bạn đang chơi trong sân.

Hơn nửa giờ trước Hoa Âm nói với tôi Diệp Hải đang luyện xà kép, hơn nửa giờ sau, anh ta vẫn ở chỗ đó, hai tay nắm thanh xà. Anh ta có vóc dáng cao, khi thổi sáo thân thể khoan khoái, trông giống một quý tộc trẻ tuổi châu Âu. Nhưng khi thả mình vào sân vận động lại thiếu đi một chút khí thế, tôi cảm thấy không tương xứng. Cách chỗ anh ta không xa, có mấy cô gái đang chạy bộ trên máy, họ nhìn anh ta, nói gì đó với nhau, hi hi ha ha cười rộ lên. Trai đẹp ở đâu cũng làm người ta chú ý, trong lòng tôi có chút xem thường loại háo sắc này, thế nhưng đã quên mình vì nhìn anh ta mà ngẩn cả người, ở nhà bơi từng bị chiếc dép lê bằng nhựa cứng như đá đập vào đầu.

Mạc Lượng tìm được máy bán hàng tự động bên cạnh xà kép, bỏ tiền xu vào, mãi không thấy cái gì đi ra. Tôi thấy Diệp Hải đong đưa hai tay, thong dong đứng xuống, đi qua, vỗ vỗ máy bán hàng tự động, vẫn không tiến triển tốt đẹp gì, sau đó anh ta đạp nó một cái.

Mạc Lượng trông chừng xung quanh giúp anh ta.

Đồ uống đi ra ba thứ, Mạc Lượng nói lời cảm ơn anh ta, lấy hai thứ rồi lên lầu. Diệp Hải mở chai nước khoáng của mình ra uống mấy ngụm to, lúc lấy tay lau khóe miệng bỗng ngửng đầu, vừa vặn trông thấy ánh mắt của tôi.

Tôi hơi run run xoay người lại, đột nhiên cảm thấy là lạ? Sao anh ta biết tôi đang ở trong này chứ? Sao anh ta biết tôi đang nhìn anh ta?

Mạc Lượng lên lầu đưa nước cho tôi: “Bây giờ chúng ta phải đi rồi phòng gọi điện cho anh, thiết bị từ Nhật Bản đã được chuyển đến, anh qua đó xem.”

“Em đi cùng anh nhé?”

Mạc Lượng nói: “Không muộn sao? Em không về kí túc xá à?”

Tôi nói: “Em đi cùng anh.”

“Được rồi. Nhanh đi thay quần áo.”

Chúng tôi đi bộ xuyên qua sân trường khi trời đã tối, vì sốt ruột nên Mạc Lượng luôn bước đi trước tôi. Tôi ở đằng sau nhìn tóc, cổ và bả vai của anh, trong lòng đã có chủ ý khác, chúng tôi đều mặt T – shirt ngắn tay, nếu tôi bước nhanh lên trên, có thể sẽ chạm vào cánh tay anh không? Nhiệt độ cơ thể của anh, hơi thở của anh như thế nào?

Nhưng, nếu bị anh phát giác là tôi cố ý thì sao? Anh có thể cảm thấy tôi đường đột không, có cảm thấy lòng tôi như tiểu lưu manh không? Như vậy thì không được đâu, ngay cả chức “em gái” cũng đừng mơ chen chân vào.

Tôi nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió đêm, như một giọng nói thầm thì cổ vũ tôi: “Đuổi theo đi, đuổi theo đi”, lại giống như đang khuyên ngăn tôi “Phải cẩn thận, phải cẩn thận”.

Trong lúc tôi còn rục rịch và do dự, chúng tôi đã đến cửa phòng nghiên cứu Poseidon

Thế là tôi đã bỏ lỡ cơ hội nguyệt hắc phong cao này mất rồi. (nguyệt hắc phong cao: khi trăng mờ sao vắng, gió nổi bốn bề, thích hợp làm chuyện mờ ám.)

Bốn thiết bị tinh vi được chuyển đến từ Nhật Bản được Mạc Lượng ký nhận, lúc anh và đồng nghiệp kiểm tra linh kiện, tôi thấy trên bàn công tác còn có một bưu kiện nhỏ được gửi qua bưu điện cùng thiết bị.

Trên giấy da trâu dùng bút lông để viết mấy chữ tiếng Nhật rất đẹp: gửi Mạc Lượng tiên sinh, Yagyuu Ranko.

Tôi cầm nó lên, nhìn lại, rất hy vọng có thể nhìn thấu qua nội dung bên trong; đặt nó trong tay ước đoán, không nặng, mềm mềm, là cái gì nhỉ?

Tôi thấy Mạc Lượng và đồng nghiệp tháo máy đo tần phổ ra, cẩn thận kiểm tra từng cái khớp, cái chốt, hết sức chuyên chú. Tôi không muốn quấy rầy anh, nhưng tôi lại rất tò mò, tôi muốn xem phản ứng của anh với Yagyuu Ranko.

Tôi đi qua, đưa cho anh xem cái trong tay, nói: “Thầy Mạc, bưu kiện này thầy có xem không ạ?”

Anh nhìn lướt qua nói: “Bưu kiện gì vậy?”

Hai giây sau anh ngừng công việc

Anh nhận lấy nó, ánh mắt không rời nó một tích tắc nào, trên đó có ghi: Yagyuu Ranko.

Như vậy là đủ rồi.

Tôi nói: “Em phải đi. Em về đây ạ.”

Anh ấy nói: “Anh đưa em về.”

“Em ở kí túc xá trong trường, giờ cũng chưa muộn, em tự đi về cũng được.”

Anh không kiên trì, bảo tôi gọi điện thoại cho mình.

Tôi vừa bước một bước ra khỏi “Poseidon”, đã nghe thấy tiếng cười truyền đến từ đâu đó, vừa cay nghiệt vừa châm biếm, sau đó tôi mới nhận ra, thật ra là chính tôi, tôi thấy cô bạn An Phi vừa buồn cười vừa đáng thương. Tôi mang vẻ mặt buồn bã, lảo đảo bước trên bậc thang.

Chậm rãi đi trong sân trường, các bạn sinh viên đi qua, tôi nhìn thấy đôi nào là lại thấy đau lòng; đi đến sân bóng, bóng của các bạn nam đá đến chân tôi, họ đang hô tôi đá lại cho mình, tôi nhấc chân lên đá nó đi xa hơn.

Có người gọi tôi.

Vừa quay đầu lại, thấy ngay anh bạn xui xẻo Diệp Hải.

Tôi nói: “Gì thế?” Một chút tức giận cũng không có.

“Lên xe đi, anh đưa em về.”

Tôi nói: “Anh có biết ngồi sau xe đạp đau mông lắm không hả? Lúc nhỏ bố tôi dùng xe của Đức lai tôi, tôi ngồi cái xe hai bánh này của anh cảm thấy rất mất mặt.”

“…”

“Anh đi theo tôi làm cái gì?”

“Còn chưa phải cán bộ về hưu đâu, trên đường có công trường, rất nguy hiểm.” Anh ta đè nén cơn tức giận cố gắng hòa hoãn nói.

“Tôi đi ra ngoài rồi gọi xe về, tôi không cần anh quản.” Tôi chưa hết giận, tiếp tục nói, “Sao ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh thế? Tôi sắp phiền

Có lẽ anh ta đã chịu quá mức, “hừ” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía trước, bộ dáng mang lửa giận bừng bừng. Có một bạn bốn mắt đi qua, cầm trong tay một quyển “Tư bản luận”, tò mò nhìn nhìn chúng tôi, nghĩ chúng tôi lại là đôi tình nhân cãi nhau.

Diệp Hải giận cá chém thớt, quát lên với người nọ: “Lão tiểu tử mày nhìn cái gì? Tao bẻ gãy gọng kính của mày bây giờ.”

“Anh dựa vào cái gì mà bẻ gọng kính của người ta? Anh rỗi hơi à? Tôi gào lên với anh ta thay “lão tiểu tử” kia, “Anh diễu võ dương oai với ai? Anh là sinh viên hay là xã hội đen hả?”

Anh ta không nói chuyện với tôi, tiếp tục rống lên với cậu bạn bốn mắt đang rút lui chầm chậm muốn thoát thân: “Mày còn xem náo nhiệt à, đợi lát nữa tao tra ra mày học khoa nào, lớp nào, ngày mai tao đến đập chết mày.”

Tôi tức giận đến nóng cả mặt: “Anh đập ai? Tôi sẽ đập anh trước.”

Tôi đi qua hung hăng đạp vào bánh xe trước của anh ta, dùng lực lớn quá, đến mức chính chân tôi cũng run lên.

Diệp Hải lập tức im miệng, tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy, khuôn mặt trắng nõn của anh ta đỏ bừng, hàng lông mày khi cười cũng cong cong bây giờ lại nhíu chặt, trong ánh mắt chứa đầy lửa giận, cắn khớp hàm, giống như muốn cắn tôi một miếng.

Tôi thì coi như đã trút được giận: “Thế nào? Xem ra b đúng là giải quyết được vấn đề nhỉ.”

Diệp Hải hung tợn nói: “Em dám đá xe đạp của anh một cái nữa?”

Một giây tôi cũng không trì hoãn, vung chân ra ngay.

Ai biết động tác của anh ta nhanh hơn, giơ tay lên, duỗi ra, kéo cái chân đang vung ra của tôi vào trong lòng, tôi còn chưa rõ tình hình thế nào, đã bị anh ta chặn miệng; khi biết rõ tình hình tôi bắt đầu liên tục đấm đá, đồng thời khép chặt khớp hàm, nếu không đầu lưỡi của anh ta sẽ luồn vào miệng tôi mất. Diệp Hải vốn mặt kệ tôi giãy giụa trên tay dưới chân thế nào, bắt lấy trọng điểm là ôm lấy đầu tôi, muốn gắn bó răng môi để trừng phạt tôi; tôi hận, tôi tức giận đến run rẩy cả người, tôi hạ tay xuống, sờ soạng phía dưới tìm “cậu em” của anh ta, tôi muốn phế nó; lúc đến gần đích, đột nhiên bị một bàn tay của anh ta kìm chặt hai tay tôi. Tôi tức giận không thở được, ruốt cuộc cũng phải há miệng thở dốc, thế là bị anh ta đưa lưỡi vào hôn điên cuồng.

Tôi không còn sức lực, tôi vốn mệt mỏi, vừa rồi tôi còn buồn rầu, bây giờ tôi thật hối hận. Sao tôi lại không biết thức thời thế này? Tôi chọc anh ta làm gì chứ? Tôi có phát giận với ai cũng không thể phát giận với vị này. Vị này cái gì cũng thần thông á, sao tôi có thể quên được?!

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Hải rốt cuộc từ từ rời khỏi môi tôi, ngón tay vẫn luồn qua tóc tôi, chóp mũi để trên chóp mũi tôi, tôi mờ mịt nhìn gương mặt anh ta dưới đèn đường, nghe thấy anh ta nói: “Em còn khóc? Em đúng là tiểu hỗn đản.”

Hoa báo thạch, không khống chế được cảm xú


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.