Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 84: Tình cảm của Tiêu Vận




Dương Hàn Long ở Quốc Hinh học viện vô cùng lo lắng...

Tại sao nàng lại đột nhiên biến mất chứ?

Nàng có thể báo trước với hắn, cũng có thể cho hắn đi theo bảo hộ nàng...

Tên Lãnh Minh Dực kia cũng mất tích theo nàng... không biết hai người đột ngột lén rời khỏi học viện để làm gì đây?

Hắn đã dò hỏi Hoàng Ái Ny, hắn cứ nghĩ nàng ta sẽ biết điều gì đó nhưng nhìn thái độ của nàng ta, hắn đã thất vọng...

Hắn vẫn chưa có được sự tin tưởng của nàng sao?

Tuyền Hỏa nằm bên hông hắn thỉnh thoảng lại run lên, nguồn hắc khí mà nó phát ra cũng khá bất thường...

Điều này làm hắn cảm thấy bất an...

Bỗng cơ thể hắn như mất hết sức lực mà ngã khụy xuống... sao hắn lại bị như vậy?

Hình như hắn cảm nhận có sự nguy hiểm nào đó... như thể hắn sắp phải chết vậy...

" Ngươi có sao không?"_ Một bàn tay đỡ lấy hắn.

Hắn thở dốc ôm ngực ngước lên nhìn.

Là Tiêu Vận!!!

Tiêu Vận cau mày nhìn tình trạng của Dương Hàn Long...

Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Dương Hàn Long vận linh lực điều hòa khí tức cho hắn ta...

Dương Hàn Long đỡ đau hẳn, cố gượng thân thể nặng nề mà đứng dậy.

" Đa tạ"

" Không có gì"

"...."

" Cho ta hỏi có Nhạc..."

Chợt có chấn động làm rung chuyển mặt đất, trên trời là luồn gió mạnh thổi những làn mây đen bay tập trung về phía tây bắc...

" Là nàng..."_ Dương Hàn Long âm trầm nói.

" Sao? Nàng đang ở đó?"

" Ta không rõ. Nàng đã mất tích từ đêm qua"_ Dương Hàn Long bất lực lắc đầu.

" Không lẽ..."_ Sắc mặt Tiêu Vận chuyển xấu

" Ngươi đã biết chuyện gì sao?"

" Gần đây có lan truyền tin tức Thần Thú sắp thức tỉnh, gia tộc của ta định phái ta đến đó nhưng ta đã từ chối... có thể nàng đã tham gia vào chuyện này"

" Ở đâu?"

" Có lẽ chính là nơi tập trung nhiều mây đen nhất"_ Tiêu Vận chỉ tay.

Dương Hàn Long tức tốc vận khinh công bay đi... Tiêu Vận cũng bay theo...

Thảo nào Tiêu Vận cảm thấy bất an, buộc hắn phải tìm gặp nàng để hy vọng linh cảm này là sai... chỉ là... không như hắn mong muốn, nàng lại tự dấn thân vào nguy hiểm.

...................................................

Cả người Nhạc Phượng Hy tràn ngập sát khí... cả hang động rung chấn dữ dội, đá lớn nhỏ từ trên cao liên tục rơi xuống...

Nàng trừng mắt nhìn Tống Nghi và Lâm Như Tuyết... chính là bọn chúng đã hại Dực của nàng thành ra thế này...

Trong lòng Tống Nghi dấy lên nỗi sợ hãi... nhưng sự kiêu ngạo của nàng không cho phép điều đó. Nàng vận hết linh lực tối đa tạo nên quang cầu chói chang và nóng... nó như mặt trời ngày càng to dần rồi bay nhanh về phía Nhạc Phượng Hy.

" Nhạc Phượng Hy! Tránh ra!"_ Vương Lạp Nguyên tỉnh lại sau chấn động, vừa lúc thấy cảnh này liền cảnh báo nàng.

Nhưng nàng vẫn bình chân như vại nhìn thẳng Tống Nghi...

Quang cầu chạm vào mục tiêu liền nổ tung, khói bụi mịt mù... để lại nơi Nhạc Phượng Hy vừa đứng một cái hố lớn nhưng ở giữa có mỏm đất cao hiện thấp thoáng hình bóng hai người và hai thú...

" Chủ nhân... thời hạn phong ấn còn chưa kết thúc nên tiểu Băng không thể hỗ trợ cho người lúc này"_ Băng Thiên Lộc yếu ớt nói. Nó và Lôi Thiên Lộc còn bị hạn chế sức mạnh bởi phong ấn, vừa rồi còn vận linh lực bảo hộ cho Thần Nữ - Thần Tử nên bây giờ chúng cần phải ngủ một thời gian đến khi phong ấn biến mất...

" Hai ngươi hãy vào không gian của ta mà nghỉ ngơi..."

Hai linh thú nhẹ gật đầu rồi phát sáng lên sau đó biến mất...

Nàng nhẹ nhàng đặt Lãnh Minh Dực nằm xuống rồi lấy nước linh tuyền từ trong không gian cho hắn uống, hy vọng có thể giúp hắn ổn định thương thế.

" Dực... đợi ta một lát thôi"_ Nàng hôn nhẹ lên trán hắn.

Sau đó nàng như tu la chết chóc bước ra từ địa ngục, nàng chậm rãi tiến về phía Tống Nghi...

Tống Nghi bị uy lực của Nhạc Phượng Hy làm trọng thương, lại bị khí thế bức người ấy làm cơ thể nàng bị co cứng, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết đang dần tiến về phía nàng...

" Chết đi"_ Nhạc Phượng Hy âm trầm nói, ánh mắt lạnh băng nhìn con mồi. Tay vận băng linh kết hợp với kim linh tạo lên hàng trăm phi tiêu sắc nhọn...

Tống Nghi thất thần nhìn những nũi nhọn đang chỉa thẳng về phía mình mình... không lẽ hôm nay là ngày chết của nàng...

" Nhạc Phượng Hy!!! Ngươi bình tĩnh lại!"_ Bạch Khinh Lục hét lên. Hắn rất sợ... lần đầu tiên hắn thấy nàng như vậy, thật u ám, thật ghê sợ... đây không phải là Nhạc Phượng Hy mà hắn từng nhận là bằng hữu hôm ấy.

Đông Phương Triệt cũng tái mặt lo sợ nhìn nàng, tay giữ chặt Hoàng Việt Minh đang bị ngất... hắn đã bắt mạch, Hoàng Việt Minh bị nội thương rất trầm trọng, linh lực trong đan điền đang bạo loạn, nếu không tìm cách đưa Minh đi chữa trị thì... sẽ không kịp mất!!!

Trong giây phút nàng định điều khiển phi tiêu phóng thẳng vào tim Tống Nghi, nàng muốn nàng ta chết toàn thây... nhưng nàng tình cờ nhìn thấy tay Tống Nghi đang nắm chặt một sợi dây đỏ còn vương lại một vài hạt tràng ánh bạc... hạt tràng cứ chớp tắt như ánh sao... như đang muốn nói với nàng điều gì đó.

Hạt tràng đó... nàng đoán nó không phải của Tống Nghi mà là... của một người khác.

... người đó chắc chắn nàng quen biết...

... người đó chắc chắn muốn hại nàng và Dực...

... nhưng không hiểu sao trong tâm nàng lại không muốn nhận người đó là kẻ thù...

Hàng loạt phi tiêu đâm xuyên xéo qua người Tống Nghi, chúng sắc nhọn cắt rách da thịt nàng ta nhưng không có cái nào có thể làm nàng ta mất mạng...

Tống Nghi lúc này thân thể đầy máu, y phục rách tả tơi, khuôn mặt cũng bị rách vài nhát... vì quá sợ hãi mà ngất đi.

" Ta còn muốn chơi đùa ngươi nên ngươi sẽ không chết..."_ Nàng đá Tống Nghi lăn sang một bên, tiện tay cho băng tinh nhỏ bé xâm nhập sâu vào kinh mạch nàng ta... nàng muốn hành hạ nàng ta sống không bằng chết!!!

Sau đó nàng quay sang mục tiêu tiếp theo... Lâm Như Tuyết.

" Ngươi... ngươi là quái vật!!! Nhạc Phượng Hy, ngươi chính là quái vật!!!"_ Lâm Như Tuyết điên cuồng gào lên, đôi chân run rẫy lùi lại.

" Vậy tại sao ngươi cứ ngu ngốc đụng vào một quái vật như ta chứ?"

" Ngươi cướp hết mọi thứ của ta... vốn vị trí đang đứng của ngươi phải là của ta... tất cả trên thế giới chỉ thuộc về ta!!! Ngươi không đáng tồn tại trên thế giới này... ngươi nên chết đi!"

" Tồn tại của ta là do ta quyết định, không đến lượt ngươi nói!!!"_ Nhạc Phượng Hy bóp mạnh vào cổ Lâm Như Tuyết.

" Buông ta... ra hộc hộc... buông... hộc"

" Khi ngươi cầm kiếm chỉa vào ta ngươi có từng nghĩ đến hậu quả thế này không? Dám tổn hại người của ta, có biết hậu quả là như thế nào không?"_ Lực tay nàng càng mạnh hơn.

Lâm Như Tuyết mặt tái đi vì không thở được, thân thể dần kiệt sức...

" Không! Dừng lại đi Nhạc Phượng Hy"_ Một giọng nói Tiêu Vận phát ra từ cửa hang...

Hỏa Phụng, Thanh Long cùng hai linh thú nhanh chóng chạy vào trong. Vừa thấy Lãnh Minh Dực người đầy máu nằm bất động, Thanh Long hoảng hốt chạy đến vận thủy linh chữa trị cho hắn, Hỏa Phụng theo sau hỗ trợ...

Tiêu Vận và Dương Hàn Long chạy lại chỗ nàng...

Tiêu Vận dè chừng nhìn tay nàng đầy máu đang bóp chặt cổ Lâm Như Tuyết... nàng đang bị thương sao?

" Biểu... ca... cứu... muội"_ Lâm Như Tuyết cố cầu cứu.

Nhạc Phượng Hy nghiêng đầu nhìn Tiêu Vận nhạt nhạt nói.

" Nhìn nàng ta như vậy ngươi thấy đau lắm à~"

Tiêu Vận đau buồn nhìn nàng... trong mắt hắn chỉ có nàng, sao lúc nào nàng cũng đẩy hắn cho người khác... nhưng hắn hiện không thể để mặc Lâm Như Tuyết chết như vậy được... sẽ rất rắc rối sau này.

" Ngươi bỏ tay ra đi... đừng giết nàng ta"

" Ngươi yêu ả như vậy thì tự đến đây giết ta mà cứu đi"

Dương Hàn Long đứng sau lưng nàng, tay rút một nửa kiếm cảnh giác nhìn Tiêu Vận... hắn ta dám đến hại nàng, hắn sẽ không tha!!!

Tiêu Vận lòng đau như cắt... nàng không hề nghĩ hắn cũng sẽ đứng về phía nàng sao... dù chỉ một lần...

Hắn không muốn nàng xa cách hắn như vậy...

Hắn muốn tự mình thể hiện cho nàng biết...

" Ngươi đang bị thương... không cần gắng sức"_ Tiêu Vận mỉm cười nhìn nàng.

Nhạc Phượng Hy trố mắt nhìn Tiêu Vận... ý hắn là lo lắng cho nàng bị thương sao? Không phải lo cho Lâm Như Tuyết sẽ chết sao?

Nàng bị sự tức giận khống chế, trong đầu dường như có giọng nói thúc giục nàng giết chết Lâm Như Tuyết đi... lòng nàng như lửa đốt cháy mà không có thứ gì có thể dập tắt vậy mà khi nghe giọng Tiêu Vận ngăn cản nàng... ngọn lửa trong lòng nàng liền giảm dần xuống... tại sao lại như vậy chứ? Không lẽ là cảm xúc của nguyên chủ? Hình như không phải... nàng vốn từ lâu đã kiểm soát toàn bộ khối thân thể này rồi mà?!

...nhưng sau đó nàng lại nghĩ trong tay mình đang nắm giữ Lâm Như Tuyết, ắt hẳn Tiêu Vận đang lo lắng cho nàng ta nên mới hạ giọng ngăn cản nàng...

Bây giờ lại nghe hắn nói hắn lo nàng bị thương...

...lo nàng bị thương...

Nàng nhìn lại tay của mình... máu còn dính bết cả bàn tay... nhưng không phải là máu của nàng...

Nhạc Phượng Hy thả tay ra khỏi cổ Lâm Như Tuyết, tức tốc quay lại chổ Lãnh Minh Dực...

Chết tiệt! Vì quá tức giận mà xém nữa nàng quên mất an nguy của Dực...

Thanh Long mệt mỏi thu lại linh lực.

" Dực sao rồi?"_ Nàng chạy đến hỏi.

" Tạm thời giữ được thần khí của chủ nhân, nhưng nội thương rất nặng nên ngài ấy bị mất ý thức, chúng ta cần phải tìm cách cứu ngài ấy nếu không..."

" Được rồi, ngươi cùng Vương Lạp Nguyên trở về giải quyết mọi chuyện thay cho Dực... ta sẽ chữa trị cho huynh ấy"_ Nàng mệt mỏi phân phó.

" Không phải mang Dực trở về điện trị liệu sao?"_ Vương Lạp Nguyên hỏi

" Không cần... ta sẽ đưa Dực đến chỗ của ta"

Thanh Long không thắc mắc nửa lời, nhận lệnh của nàng, đưa Vương Lạp Nguyên quay về điện.

Nàng quay sang Hoàng Việt Minh đang ngồi cách đó không xa... Đông Phương Triệt cùng Bạch khinh Lục đang vô cùng căng thẳng ngồi trước và sau Hoàng Việt Minh truyền linh lực cứu hắn...

Dường như trong cõi mộng vừa rồi... chính Hoàng Việt Minh đã kéo nàng trở lại hiện thực... hắn còn gợi nhớ cho nàng một ký ức mờ nhạt nào đó mà nàng không định hình được...

Hoàng Việt Minh có quan hệ gì với nàng?

" Ta cũng sẽ chữa trị cho hắn, hai người mau trở về báo tin và sắp xếp việc vắng mặt của bọn ta"

" Ngươi chữa được sao?"

" Đừng quên Tẩy Tủy Đan là do ai luyện đấy"_ Nàng lườm mắt nhắc nhở... sau đó nhờ Dương Hàn Long đỡ lấy Hoàng Việt Minh.

Tiêu Vận vẫn còn ở đây, quan sát rõ được tình hình... hắn chỉ lạnh nhạt kiểm tra hơi thở cho Lâm Như Tuyết rồi cứ đi theo sau nàng đến tận giờ.

Nàng cau mày nhìn hắn... đi theo nàng làm gì? Không đưa Lâm Như Tuyết đi khuất mắt nàng?!!!

" Có cần ta giúp đỡ..."

Nàng định thẳng thắn từ chối ý tốt của hắn nhưng lại bắt gặp ánh nhìn hy vọng của hắn, nàng muốn nuốt lại lời nàng định nói...

" À...ừm... nhờ ngươi về học viện thay ta chăm sóc Vũ Hồng và Thiên Kỳ một thời gian... đừng để chúng lo lắng"

" Ngươi định đi đâu?"

Nàng không nói... tay phất nhẹ... đưa Dương Hàn Long đang giữ lấy Hoàng Việt Minh vào trong không gian.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn thấy hai nam nhân cao to bị một cái phất tay của nàng mà biến mất...

Sau đó nàng cùng Lãnh Minh Dực, Hảo Phụng, Kim Loan cũng trong nháy mắt mà biến mất...

" Họ đã...biến mất?"_ Bạch Khinh Lục ngơ ngác hỏi.

Tiêu Vận thở dài mà quay đi... nàng còn nhiều bí mật hắn chưa khám phá ra...hay là chính hắn vốn không hề để ý đến nàng...

Nhạc Phượng Hy... nàng rốt cuộc là ai? Nàng không còn là nàng tiểu thư đầy tai tiếng, háo sắc, bất tài vô dụng từng đi theo sau hắn...

Nàng giờ là một cường giả chân chính, một người chỉ để cho người người ngước nhìn thán phục... và lần này hãy để hắn đi theo sau nàng, kề cạnh nàng, bảo hộ nàng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.