Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ

Chương 47: Đấu trí




" Nàng là của ta"

" Là ai?"_Nhạc Phượng Hy lúc này mơ hồ đứng ở một nơi kỳ lạ, xung quanh chỉ là nước và sương mù.

" Ta phải giành nàng trở về bên ta"_ Lại là âm thanh đó.

Không hiểu sao nàng cảm thấy vừa thương vừa hận người có giọng nói đó.

" Ai??? Mau xuất hiện!"

" Hy nhi... nàng không ở bên cạnh ta, ta sẽ giết hắn"

Bây giờ xuất hiện hình ảnh mờ ảo như sương... có một người vận bạch y nhưng nàng không tháy rõ mặt đang kề dao vào cổ của một nam tử khác... và người đó là Lãnh Minh Dực.

" Chính nàng đã nhuốm màu đỏ lên y phục của ta, nàng nói nàng thích ta vận bạch y nhưng ta lại thích màu đỏ ấy... vì đó là do nàng cho ta"

Giọng nói vừa dứt, Lãnh Minh Dực liền khụy xuống trên người dính toàn máu. Nàng hốt hoảng nhìn hắn mà hét lên.

" Không!!!"

Nhạc Phượng Hy ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm cả người...

" Nàng không sao chứ? Gặp ác mộng sao?"_ Lãnh Minh Dực đang đọc sách ngồi cách đó không xa, thấy nàng đang ngủ bỗng nhiên hoảng loạn, nàng hẳn nằm thấy ác mộng nhưng đó là giấc mơ gì mà làm nàng sợ hãi như vậy?

Nàng thất thần quay sang nhìn hắn. Sau đó nàng ôm chầm lấy hắn, miệng lẩm nhẩm

" May quá! Huynh không chết, huynh không bị sao cả"

" Yên tâm, ta vẫn ở bên cạnh nàng..."_ Hắn vỗ về sau lưng nàng.

Đến khi thấy nàng ổn định lại, hắn ân cần đỡ nàng nằm xuống. Nàng nắm chặt tay hắn, không muốn hắn rời đi.

" Ta sẽ không đi đâu hết"_ Hắn khuyên nhủ.

" Vậy huynh nằm cạnh ta đi"

Lãnh Minh Dực ngẩn người. Nàng là muốn hắn ngủ chung???

Nhạc Phượng Hy dường như còn muốn ngủ tiếp, liền kéo mạnh hắn xuống ôm...

Hắn cứng người nằm bên cạnh nàng, mặc để cho nàng rúc gọn vào người hắn... nhưng khả năng kiềm chế của hắn thì sao???

Hazzz hắn chỉ mong nàng ngủ yên vị đừng động chạm đến "thứ khác" là được... có vẻ đêm nay hắn phải thức trọn đêm rồi!!! T_T

....................................

Một buổi sáng đẹp trời...

Nhạc Phượng Hy sau một đêm ngủ khá là ngon giấc cuối cùng nàng hưng phấn tỉnh dậy... nhưng...

... đập vào mắt nàng là khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của hắn... hừmm... đàn ông con trai gì mà để lông mi dài và cong đẹp như thế nhỉ?! còn mũi thì cao, môi cũng hấp dẫn nữa... (t/g: cho hỏi... tỷ là sắc nữ khi nào vậy???)

Tay nàng bất giác sờ hết chỗ này đến chỗ kia trên khuôn mặt hắn.

" Nàng thấy tướng công nàng đủ chỉ tiêu của nàng chưa?"

" Đủ a~"

1s...2s...3s

Rầmm!!!!

Nàng một chân đá thẳng hắn xuống giường... mặt nàng đỏ bừng.

" Nàng làm gì vậy??? Tướng công nàng đau lắm a~"

" Sa... sao chúng ta lại ngủ cùng giường???"

" Chính nàng kéo ta ngủ cùng nàng a"

" Ta không nhớ..."_ nàng không tin. Trước giờ nàng đâu phải người dễ dãi.

Khoan đã!? Có vài hình ảnh của đêm qua thoáng qua trong đầu nàng... khụ... hình như nàng có làm thật!?

" Nương tử~ nàng ép ta... cùng nàng đêm qua... nên nàng phải chịu trách nhiệm a~"

" Hai ta chỉ có ngủ thôi chứ không làm gì hết... tại sao lại có trách nhiệm gì ở đây?"_ Gạt nàng à, nàng còn minh mẫn lắm nha.

" Vậy nàng nhớ ra rồi sao?"_ Hắn cười đểu, ôm nàng vào lòng, hôn một cái lên môi nàng.

Nàng lại mắc mưu rồi!!! -_-!!!

......................................

May mắn là Vân Kiệt có tư chất hơn người... hắn sau khi được giải độc còn được Vân Chung đặc biệt chăm sóc... sau năm ngày đã có thể tỉnh lại và ăn uống bình thường.

Lúc này Nhạc Phượng Hy đang nhàn hạ uống trà, mắt thầm dò xét Vân Kiệt.

Vân Kiệt bây giờ khỏe mạnh hơn nhiều thậm chí nếu không để ý nhiều thì hắn không có vẻ gì là một người bệnh trong thời gian dài. Hắn có ngoại hình vững chắc, có cơ bắp do tập luyện kiếm nhiều, làn da rám nắng, khuôn mặt tuấn tú có vài phần giống với Vân Chung, chỉ khác là Vân Chung ra dáng thư sinh còn hắn lại giống chiến binh hơn.

" Tại sao Nhạc tiểu thư muốn giúp bọn ta? Ta nghĩ đệ đệ ta cũng đã nhắc nhở cô nương là sẽ có rắc rối nếu xen vào..."_ Vân Kiệt ngồi ở vị trí chủ tọa, lãnh đạm hỏi. Hắn không tin lại có người rãnh rỗi không có gì làm lại muốn xen vào chuyện này để mua vui?!

" Vân Chung hứa cho ta nhiều lợi ích... yên tâm! Ta đây đã muốn làm việc gì ắt sẽ có nguyên do chính đáng"

" Vậy Vân Chung đã hứa gì với cô nương?"_ Là tiền? Hay báu vật? Hắn không tin thứ nàng muốn lại tầm thường như vậy.

Không ngờ câu nói tiếp theo của nàng làm hắn sốc toàn tập.

" Tiền, ngọc ngà châu báu, bảo khí quý hiếm,..."_ Nàng chậm rãi liệt kê. Nói nhiêu đó thôi chứ thật ra lấy hết phân nửa tài sản của Tam Minh Các ấy chứ!?

" Cô nương thật muốn những thứ đó?!"_ Hắn hỏi lại... hắn mong bản thân bị nghe nhầm.

" Tất nhiên... ngươi không biết đấy thôi, ta nghèo lắm a~ mà còn phải nuôi nhiều miệng ăn nên những thứ có giá trị như thanh tệ là không bao giờ thiếu"_ Nàng chớp mắt thơ ngây.

"...."_ Hắn không biết nói gì hơn... nàng thật đơn giản như vậy sao???

Vân Kiệt quay sang nhìn Vân Chung đang ngoan ngoãn im lặng ngồi vị trí chủ tọa thứ hai, thỉnh thoảng còn lóe nhìn Nhạc Phượng Hy... nàng quả nhiên gian xảo, hút sạch tài nguyên của Tam Minh Các rồi còn muốn đòi hỏi ở đại ca hắn.

" Khụ... đại ca! Nàng nói đều là sự thật chỉ là..."

" Chỉ là đó là cái giá khi hắn muốn ta cứu ngươi. Còn ngươi cũng phải có cái giá riêng"_ Nàng tiếp lời.

" Cái giá đó là gì?"_ Vân Kiệt hỏi. Hắn đoán đúng mà, mục đích của nàng chính là hắn!!!

" Thông tin"_ Nàng thích tính cách nhìn thẳng vào vấn đề như vậy a~ dễ nói chuyện ^_^

" Thông tin gì?"_ Hắn nghi hoặc

" Về mọi thứ"

" Là về Thần Giáo?"

" Bingo!"_ nàng búng ngón tay.

" Cô nương có quan hệ gì với Thần Giáo?"_ Hắn nghi hoặc với cách nói chuyện kỳ lạ của nàng nhưng vẫn tập trung vào vấn đề chính.

" Chậc! Ta không nói được. Là ngươi nợ ta chứ không phải ta nợ ngươi, hà cớ gì ta phải khai ra cho ngươi biết?"_ Nàng nhướn mày lên hỏi.

" Vậy làm sao ta có thể tin cậy cô nương mà cung cấp thông tin quan trọng này được. Mạng ta tất quan trọng nhưng thông tin này lại càng quan trọng hơn cả ta"

Được! Tên Vân Kiệt kia đã hiện nguyên hình... bản chất là con hồ ly lão luyện. Dám đấu trí với nàng à?

" Mạng ngươi quan trọng, thông tin cũng quan trọng nhưng... thuốc của ta càng quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này"_ Nàng nói xong quay sang nhìn trìu mến Lãnh Minh Dực đang chăm chú gọt táo cho nàng. Để chữa cho tên Vân Kiệt kia mà phải lấy máu nam nhân của nàng, nàng phải xót chứ?! Bây giờ nàng chỉ lấy thông tin là may mắn lắm rồi đó!!!

" Ngươi thử nói xem... thứ ta muốn ngươi không cho ta được thì tự động biết lấy thứ khác có giá trị tương đương mà trả lại cho ta"_ Nàng nghiêm túc nói, mắt nhìn thẳng Vân Kiệt như đang cảnh cáo.

" Vậy thì ta lấy mạng của ta trả lại cho các ngươi"_ Vân Kiệt không chịu thua.

" Ồ... nếu ta nghe không lầm thì chính ngươi nói mạng của ngươi còn không bằng số thông tin mà ta cần"_ Nàng gõ ngón tay theo nhịp xuống bàn... muốn thỏa thuận với nàng cũng đâu dễ.

" ...."_ Vân Kiệt cứng họng. Đúng là chính hắn nói, nàng chỉ lấy "gậy ông đập lưng ông" thôi.

Nhìn nàng thoạt nhìn vẫn còn khá trẻ tuổi, đôi thủy mâu trong sáng như mặt nước, lại có vẻ chưa hiểu sự đời nhiều nhưng càng tiếp xúc lại thấy nàng hoàn toàn khác với tưởng tượng nhiều. Nàng giảo hoạt, già dặn, đầy tính toán, không chịu thua thiệt... đây còn chưa xét về thực lực của nàng. Nàng có khả năng đấu với ma thú, sở hữu nhiều linh thú cấp cao, đặc biệt là có thể giải được loại độc mà Thần Giáo tự hào nhất... tất cả điều đó đã chứng tỏ nàng rất rất cường đại.

Nếu nghĩ kỹ lại thì có vẻ nàng muốn đối đầu với Thần Giáo. Ngươi ta thường nói "kẻ thù của kẻ thù thì là bạn"... nếu như nàng cùng chung chí tuyến với hắn thì hắn tự tin cơ hội lật đổ Thần Giáo sẽ rất cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.